Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 71: Nàng Bạc Tình






Đoạn tuyệt quan hệ với hắn? Tịch Băng Toàn khẽ nhướn mi, không ngờ nàng sẽ giận như vậy… Nhưng mà, hắn không có gì sai a, chuyện ngày đó là ngoài ý muốn, hắn cũng không ngờ sẽ gặp nàng ở tướng quân phủ, lại là trong tình huống như vậy! Mà lúc ấy, hắn cũng không tiện ra tay cứu nàng, cho nên… Ai! Nữ tử còn khó chiều hơn tiểu nhân a! Giận một cái liền muốn một nhát tuyệt tình với hắn cả đời, thật đúng là tiểu mèo hoang vuốt nhọn a!
Làm sao bây giờ?
Triển Cảnh khó xử nhìn hai người bọn họ, bình tĩnh xem xét, hắn thực không hy vọng phu nhân tiếp tục liên quan đến người này, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân không xứng với nàng, hy vọng nàng có thể cùng phu quân ưng ý làm bạn cả đời! Lòng thật mâu thuẫn a!
Hắn vẫn luôn canh chừng ở cạnh nàng, đoạn đối thoại ban nãy với Bùi Nhược Thần, hắn đương nhiên cũng nghe được, trong lòng có chút mất mát.

Bùi Nhược Thần đã đáp ứng nàng không giành Duệ Nhi, như vậy đề nghị giả thành thân mà Hạ Duyệt đưa ra cũng không cần tiến hành.

Phu nhân không còn gặp phiền toái, hắn hẳn là nên vui vẻ, nhưng đáy lòng lại nhịn không được mất mát.


Có lẽ, đề nghị của Hạ Duyệt đã khiến hắn có thêm vài phần suy nghĩ không an phận với phu nhân đi!
Đang lúc hắn còn miên man suy nghĩ, bên tai lại truyền đến âm thanh lãnh đạm của Ngự Thiên Dung, “Triển Cảnh, còn không tiễn khách!”
Triển Cảnh nhìn sắc mặt sa sầm của Tịch Băng Toàn, bất đắc dĩ nói: “Tịch công tử, thỉnh đi!”
Tịch Băng Toàn trong lòng rất khó chịu, hắn chỉ mới rời đi một đoạn thời gian, liền đã không có địa vị như vậy sao? Khuôn mặt vẫn giữ bình tĩnh, hắn không rời đi, ngược lại đi lên vài bước, cúi đầu nhìn xuống Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, một đêm vợ chồng trăm đêm ân, ngươi có phải là quá bạc tình không?”
A? Ngự Thiên Dung trợn tròn mắt, bạc tình? Nàng?
Hừ, trời ạ, nguyên lai trên đời còn có người như vậy! Hắn nghĩ nàng không nhận ra người kia là hắn sao? Hừ, Tịch Băng Toàn a Tịch Băng Toàn, hắn thật sự là không đem nàng để vào mắt a, đã đối đãi với nàng như vậy, còn dám dõng dạc nói nàng bạc tình!
Trong lòng nghĩ như vậy, khóe miệng Ngự Thiên Dung gợi lên một chút châm chọc mỉm cười, “Bạc tình? Nếu Tịch công tử đã cho rằng ta bạc tình, ta cũng lười tranh cãi.

Nói tóm lại, ta —— Ngự Thiên Dung chính là không muốn liên quan đến ngươi —— đại nhân vật Tịch Băng Toàn, bởi vì, ta không thích Vô Tâm công tử! Mà ngươi, cố tình chính là một Vô Tâm công tử!”
Tịch Băng Toàn nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, “Ngự Thiên Dung!”
“Ta ở đây a, còn không rõ ý của ta sao?” Ngự Thiên Dung vô tội nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ, giống như đang nói ngươi sao cứ làm khó như vậy a, không hiểu người khác nói gì sao!
Tịch Băng Toàn từng thấy qua nàng đối với những người khác lạnh lùng thế nào, nay là lần đầu tiên tự mình cảm nhận.
Giờ phút này, ánh mắt đạm mạc kia của nàng chính là một bức tường băng, ngăn cách hắn, cho dù có đưa tay ra cũng chạm không tới nàng.
Lòng đột nhiên hoảng loạn, vì sao lại hoảng thì hắn không rõ, chính là không biết phải làm thế nào để nàng chịu kéo xuống tầng đạm mạc kia trên mặt.
Mà, lúc này, lòng Ngự Thiên Dung thật rất lạnh mạc.

Nàng vốn không thích ghi hận bất kì ai, vì nàng không đủ thiện lương để có thể tha thứ cho người khác, càng không muốn vì người khác mà đi lãng phí quá nhiều tâm tình.

Ngày ấy ở tướng quân phủ, Tịch Băng Toàn thấy nàng chết mà không cứu, nàng đã hiểu rất rõ, nam nhân này không có tình đối với mình, những âu yếm trước đây, sợ chỉ là một đoạn giao dịch giữa hắn và nàng mà thôi!
Da thịt chi thân tính cái gì? Sau khi rời khỏi, lần đó hắn quay lại không phải đã trả tiền cho mình đó hay sao? Nếu ý tứ đó còn chưa đủ rõ ràng, như vậy, chuyện ở tướng quân phủ chính là một chậu nước lạnh, đã đủ sức thức tỉnh nàng.

Nam nhân này, so với mình, còn lạnh lùng vô tình hơn.
Tịch Băng Toàn lúc này thực ảo não, không biết nên giải thích tình huống lúc đó cho nàng như thế nào.

Nhưng nghĩ lại, hắn cũng không thể giải thích cái gì, chẳng lẽ nói hắn có chuyện trọng yếu hơn cần làm sao? Nàng đã giận dữ như vậy, hẳn là sẽ không hiểu cho hắn đâu!
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Thế nào, Tịch công tử còn lời gì muốn nói sao? Tiểu nữ tử xin chăm chú lắng nghe!”
“Ta —— lúc đó là tình thế bắt buộc!”
Hay cho câu “tình thế bắt buộc”! Ha ha, thấy nàng sắp chết đến nơi vẫn còn nói một câu “tình thế bắt buộc”! Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Tịch công tử nói quá lời, kể từ ngày ngươi rời đi Hội Họa Viên, ngươi và ta đã không còn quan hệ.

Ta làm cái gì, ngươi làm cái gì, kỳ thật đều tự do, không ai có nghĩa vụ phải vì ai làm chuyện gì.


Đã vậy, cũng không cần giải thích gì cả.”
“Vậy ngươi sao lại giận?” Tịch Băng Toàn cảm thấy nữ nhân nóng giận thật là không thể nói thông.
Ngự Thiên Dung nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, xoay đầu, lạnh lùng nhìn hắn, “Tịch công tử nói quá lời, ta làm sao giận dữ với ngươi, ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta từ này về sau chỉ là người lạ mà thôi, tại sao lại nói là ta giận ngươi?”
“Ngươi —— “
“Sư huynh, thì ra ngươi ở đây!” Một thân ảnh màu xanh lục bay vào, hai mắt anh khí bức người, Ngự Thiên Dung đương nhiên cũng nhận ra nàng ta chính là nữ tử bên cạnh hắn ngày hôm đó.
Thấu nàng đến, sắc mặt Ngự Thiên Dung càng thêm lạnh lùng.
Nàng kia nhìn thấy Ngự Thiên Dung, cả kinh thở dài, “Sư huynh, nàng không phải là cái kia chúng ta nhìn thấy ở tướng quân phủ sao… A, ta hiểu rồi, sư huynh muốn bắt nàng đến uy hiếp Nam Cung Tẫn sao? Ý kiến hay, xem bộ dáng hôm đó, nữ tử này có thể ban ngày ban mặt ngủ trong phòng Nam Cung Tẫn, vậy sẽ không phải bình thường, đối với Nam Cung Tẫn mà nói, nàng khẳng định có phân lượng nhất định!”
“Sư muội!” Tịch Băng Toàn đau đầu quét mắt nhìn nàng.