Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 62: Bị Bắt






“Mẹ đừng khóc, Duệ Nhi không sao.” Duệ Nhi nhu thuận kéo tay Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung ngồi xổm xuống, vừa hôn vừa ôm chặt hắn, sợ lại bị Nam Cung Tẫn cướp đi.

Nàng hung hăng quét mắt liếc nhìn Nam Cung Tẫn, “Phong hộ vệ, các ngươi lên cho ta! Đối với kẻ dám làm bị thương Duệ Nhi, không cần khách khí!”
Trong mắt Nam Cung Tẫn tràn đầy kinh ngạc, hắn không thể ngờ một đứa nhỏ cư nhiên có nội lực như vậy.

Một chưởng kia thiếu chút nữa làm cho hắn hộc máu, chỉ là hắn cố gắng nhịn xuống.

Là ai dạy võ công cho hắn?
“Mẹ, lúc nãy Duệ Nhi có lợi hại không? Đó là quyền pháp Tịch thúc thúc dạy cho con!” Duệ Nhi như hiến vật quý ôm lấy Ngự Thiên Dung, làm nũng với nàng.

Hắn vừa mới nghe nha hoàn nói, Tịch thúc thúc không biết làm cái gì chọc giận mẹ, mẹ hạ lệnh về sau không cho Tịch thúc thúc vào cửa.


Hắn sốt ruột xin lão sư cho nghỉ, định đến năn nỉ mẹ.

Hắn không muốn mất đi Tịch thúc thúc a!
Ngự Thiên Dung nghe vậy, trong lòng liền thả lỏng.

Hóa ra Tịch Băng Toàn thật sự dạy hắn võ công, lấy sức lực của một đứa nhỏ như hắn lại có thể khiến Nam Cung Tẫn chịu khổ, xem là không thể không kể công, “Rất lợi hại, Duệ Nhi của ta càng ngày càng lợi hại.”
Duệ Nhi nghiêm túc nói: “Mẹ, về sau con còn muốn học nhiều võ nghệ hơn nữa với Tịch thúc thúc, học thật giỏi để bảo hộ mẹ, không cho người xấu khi dễ mẹ.”
“Ân, Duệ Nhi ngoan, mẹ cũng sẽ bảo vệ con.”
“Mẹ, chúng ta tìm Tịch thúc thúc trở về đi, để hắn tiếp tục dạy Duệ Nhi được không? Con muốn nhanh chóng học giỏi võ công để bảo hộ mẹ!” Duệ Nhi nhìn nàng cực kì ngây thơ, đáy mắt lại lóe lên chút tinh ranh.
Ngự Thiên Dung chỉ nghĩ là hắn thương mẹ, kìm lòng không được, đành gật đầu: “Ân, cứ từ từ chờ hắn, mẹ sẽ nói hắn dạy ngươi nhiều một chút, yên tâm, mẹ cũng sẽ mời những người khác dạy võ cho ngươi.”
“Thật không? Mẹ nói chuyện phải giữ lời nga, con muốn học xong công phu của Tịch thúc thúc mới học tiếp những người khác, con thấy Tịch thúc thúc là lợi hại nhất!”
Ách… Hắn đúng là rất lợi hại, dù là y thuật hay võ công, nhưng mà, hắn cũng thực đáng giận!
Ngự Thiên Dung trong lòng bất mãn, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Duệ Nhi kia lại nói không nên lời nhẫn tâm, chỉ có thể cười đáp ứng yêu cầu của hắn.
Duệ Nhi âm thầm vui vẻ, hì hì, như vậy khi Tịch thúc thúc trở về, mẹ sẽ không cấm hắn vào cửa.
Giải quyết tâm sự, Duệ Nhi thất vọng liếc nhìn Nam Cung Tẫn.

Tịch thúc thúc đã nói, phải luyện đến mức chỉ dùng một chưởng đánh cho địch nhân hộc máu mới xem như có chút lợi hại.

Hôm nay hắn đã dùng hết toàn lực, người kia vẫn không hộc máu, xem ra, mình phải gia tăng luyện tập tâm pháp Tịch thúc thúc lưu lại, mỗi ngày hai lần, không, phải là ba lần, bốn lần, nhất định phải luyện tốt nội lực, mới có thể đánh ra một chưởng có công lực lớn.
Liễu Quân Thư nhìn ba người đánh nhau, phát hiện hai cái hộ vệ của Ngự Thiên Dung cư nhiên cũng là cao thủ, một mình Nam Cung đối phó với bọn họ có chút cố hết sức.

Hắn không thể để ý gì hơn, đành rút kiếm gia nhập chiến trường, tìm một cái khe hở kéo Nam Cung Tẫn rời khỏi Hội Họa Viên.
“Nam Cung, ngươi nghĩ cái gì vậy?” Sau khi rời đi Hội Họa Viên, Liễu Quân Thư phức tạp nhìn Nam Cung Tẫn, “Theo lý, ngươi đã sớm hưu nàng, mặc kệ nàng làm cái gì, ngươi đều không cần phải nhúng tay!”
“Thế nào, ngươi đau lòng?” Lửa giận trong lòng Nam Cung Tẫn còn chưa bình ổn.
Liễu Quân Thư bất đắc dĩ nhìn hắn, tận tình khuyên bảo: “Nam Cung, lúc ấy ngươi hưu nàng, thiếu chút nữa đã lấy mạng nàng, sau đó đem mẹ con nàng đuổi ra tướng quân phủ, để mặc bọn họ tự sinh tự diệt.


Ta nghĩ ngươi đã buông mối hận với nàng.”
“Quân Thư —— “
“Nam Cung, coi như hết đi.

Nàng chung quy đã không còn là Ngự Thiên Dung trước đây.

Chúng ta buông tay đi.

Người Ngự gia cũng không chiếu cố nàng, nàng đã thực đáng thương, việc gì phải tiếp tục dây dưa?”
“Ta không thể dễ dàng tha thứ nàng lừa ta!”
“Nam Cung —— “
Đáng tiếc, Nam Cung Tẫn đã lắc mình rời đi, Liễu Quân Thư bất đắc dĩ lắc đầu, rốt cuộc Nam Cung muốn được cái gì mới vừa lòng?
Nam Cung Tẫn vừa về đến nhà, lập tức triệu tập vài tên hộ vệ của mình.

Đêm đen tĩnh mịch, Ngự Thiên Dung thật không ngờ mình gặp phải một nam nhân khó xơi như Nam Cung Tẫn.


Gió đêm nhè nhẹ thổi, nàng từ trong giấc ngủ say bị ai đó lay dậy, mở mắt ra thấy bên cạnh có người, lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên, đưa tay chỉ vào Nam Cung Tẫn: “Ngươi, ngươi —— sao ngươi ở trong phòng ta?”
Nam Cung Tẫn cười khẽ nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, ý nói Ngự Thiên Dung cũng nên nhìn kỹ một chút.

Ngự Thiên Dung nhìn lại, cái giường này, cái phòng này, không phải là của nàng a?
“Ngươi, ngươi bắt ta đến? Ngươi muốn thế nào?” Ngự Thiên Dung phẫn nộ nhìn nam nhân này, là tướng quân chẳng lẽ rất giỏi sao! Còn đi bắt cóc dân nữ nữa!
Nam Cung Tẫn hoàn toàn khác với dáng vẻ phẫn nộ hồ sáng, lúc này hắn chính là một con mèo đang rình con chuột, trêu tức nhìn nàng: “Trên người ngươi có cột dây thừng sao?”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta đã sớm không còn quan hệ gì với ngươi, sao ngươi cứ như âm hồn không tiêu tan bám lấy ta?”
Âm hồn không tiêu tan? Nam Cung Tẫn nhíu mày, cúi người, ép nàng sát xuống giường: “Ngươi nói ta là âm hồn không tiêu tan?” Cặp mắt kia thật hung ác nham hiểm, có chút đáng sợ, Ngự Thiên Dung thực không muốn thừa nhận mình sợ, nhưng ánh sáng trong mắt nam nhân này quả thật khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Ngón tay Nam Cung Tẫn vuốt ve hai má nàng, “Muốn thế nào? Ta còn chưa nghĩ ra đâu.

Ngự Thiên Dung, ngươi thật mau quên, ta vốn rất thích nhìn ngươi chịu khổ!”
“Ngươi ——” biến thái a!