Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 59: Thực Buồn Bực






Ngự Thiên Dung nghe vậy chỉ muốn ném chén trà trong tay đi, hô to: hắn là chủ tử hay ta là chủ tử, sao các ngươi không hỏi ý kiến của ta?
“Phu nhân, chẳng lẽ chúng ta làm không đúng?” Phong hộ vệ khó hiểu nhìn nàng, Tịch Băng Toàn là quản sự của nàng, lúc trước là hắn tìm bọn họ về bảo hộ nàng, lời hắn nói không nên nghe sao?
Ngự Thiên Dung buồn bực nhìn hắn, “Về sau, ở Hội Họa Viên, lấy lời nói của ta làm chủ, có chuyện gì phải hỏi ta trước! Hắn lần sau nếu còn đến, đuổi đi cho ta!”
A? Phong hộ vệ kinh ngạc nhìn nàng, đêm qua bọn họ không phải còn dây dưa không ngớt sao, bọn họ nội lực thâm, đương nhiên nghe được động tĩnh tối hôm qua, bọn họ đều nhất trí cho rằng Tịch Băng Toàn là nam chủ nhân ở nơi này đâu!
Sao lại… Chẳng lẽ là giận dỗi? Phong hộ vệ trong lòng âm thầm nhíu mày, hai người này thật đúng là không thể để người ta nhân bớt lo a!
Thấy hắn không nói gì, Ngự Thiên Dung buồn bực nói: “Phong hộ vệ, ngươi có nghe hay không?”
“Vâng, phu nhân, thuộc hạ nhớ kỹ.


“Tốt lắm, ngươi đi làm việc, hôm nay ta… Ở nhà nghỉ ngơi.


Các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, đúng rồi, bốn người các ngươi có thay phiên nhau nghỉ, lưu lại hai người bảo hộ chúng ta là được rồi.


“Vâng, cám ơn phu nhân.


Vừa lúc có chuyện định đi làm, đề nghị này của nàng thực hợp ý mình, Phong hộ vệ vô tình tăng thêm hảo cảm với Ngự Thiên Dung lên một phần, nàng đối xử với hạ nhân thực không tệ!
Đi tới cửa, Phong hộ vệ nhớ tới Tịch Băng Toàn dặn dò lại đi trở về, xuất ra một xấp ngân phiếu để trước mặt Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, đây là Tịch công tử lưu lại, dặn ta chuyển cho phu nhân, nói là tặng cho phu nhân để mở cửa hàng mới.


Mỗi một tờ đều có giá một trăm lượng, Ngự Thiên Dung đếm đếm, ước chừng có mười tờ, nàng gằn từng chữ nói: “Thật không, hắn cũng thật hào phóng!”
Phong hộ vệ cả kinh, phu nhân giống như càng thêm tức giận, vẻ mặt kia như muốn chưởng một phát chết Tịch Băng Toàn! Đáng sợ, lòng của nữ nhân quả nhiên là kim dưới đáy biển, thật khó để nắm lấy!
Tịch Băng Toàn, ngươi khá lắm, cư nhiên cho ta tiền, đây là trả thù lao cho một đêm sao? Hừ, xem nàng là loại người gì chứ? Thanh lâu nữ tử, một đêm tính bao nhiêu ngân lượng?
“Phong hộ vệ —— “
Thanh âm kia kéo thật dài, Phong hộ vệ nghe mà lòng lộp bộp, vẫn hết sức bảo trì bình tĩnh hỏi: “Phu nhân không biết có gì phân phó?”
“Ngươi đi nói cho người trong viện, sau này nếu Tịch Băng Toàn còn xuất hiện, không có ta cho phép, không được cho hắn vào cửa!”
Ách… “Phu nhân, thật sự —— “
Ngự Thiên Dung mày liễu dựng thẳng, “Ta có giống như đang nói giỡn sao?”
Phong hộ vệ vội vàng xưng vâng, sau đó vội cáo lui.


Hắn nhìn ra Ngự Thiên Dung hiện tại đang nổi nóng, ai chọc phải nàng lúc này ắt sẽ gặp họa, cho nên, hắn vẫn là bo bo giữ mình thì hên, cứ lui về trước đi! Về phần Tịch Băng Toàn, chuyện này không có bao nhiêu quan hệ đến mình, nói cho cùng, bốn người bọn họ cũng chỉ là cận vệ của Ngự Thiên Dung, vâng mệnh Ngự Thiên Dung chứ không phải Tịch Băng Toàn.

Chân chính chủ tử vẫn là Ngự Thiên Dung, bắt người tiền tài cùng người tiêu tai thôi!
Hắn vừa mới đến cừa viện, chợt nghe trong phòng truyền đến một tiếng vang chói tai, nghe ra là bi kịch của một cái chén nào đó bị một người nào đó ném xuống! Ghe thật, rốt cuộc phu nhân tức giận chuyện gì a? Tịch Băng Toàn để lại cho nàng một đống ngân phiếu, nàng còn mất hứng cái gì nha!
Phong hộ vệ thực thức thời không lại đến quấy rầy Ngự Thiên Dung, bất quá, có người bất hạnh đến đây.

Liễu Quân Thư thu được tiếng gió, nói con Ngự Thiên Dung không phải của Nam Cung Tẫn, hắn vốn không thấy có gì kỳ quái, bởi vì năm đó, Nam Cung vì nàng không trinh nên càng thêm phản cảm nàng.

Nhưng đêm qua hắn lại thu được tin tức, nói đứa nhỏ đó vốn được Bùi gia nhận định là cốt nhục của Bùi Nhược Thần, nhưng khi Bùi phu nhân đến đón người, lại phát sinh một chuyện còn khiếp sợ hơn, đứa nhỏ kia cư nhiên cũng không phải của Bùi Nhược Thần, mà là của một tên hộ vệ của nàng…
Nhiều năm qua, Nam Cung Tẫn bởi vì đứa nhỏ là của Bùi Nhược Thần, mới vẫn ẩn nhẫn, không xử lý đứa nhỏ kia, bằng không, Nam Cung Tẫn sao có thể dễ dàng tha thứ, đi đi nuôi con của người khác.

Hắn càng không thể tưởng tượng nếu Nam Cung Tẫn biết được tin này, có nổi điên lên, xông tới giết nàng hay không!

Trái lo phải nghĩ, hắn đi đến Hội Họa Viên, muốn cùng Ngự Thiên Dung nói chuyện.

Ngoài ý muốn, hộ vệ không có trong tiểu uyển của nàng, Liễu Quân Thư thuận lợi gặp được Ngự Thiên Dung, đương nhiên là ở trong phòng nàng.

Bởi vì Tịch Băng Toàn một đêm ép buộc, Ngự Thiên Dung ăn xong bữa sáng liền tiếp tục hôn mê, nên khi Liễu Quân Thư đi vào, nhìn đến một bức tranh mỹ nhân ngủ say.

Gương mặt nàng ngủ say giống như một bức phù điêu cẩm thạch, điềm tĩnh, ôn nhu, mái tóc dài đen bóng phủ lên khuôn mặt trắng nõn, hiện ra một loại xinh đẹp đoan trang, tinh thuần.

Nhìn thấy nàng tinh thuần như thế, Liễu Quân Thư lại thất thần, không hiểu sao dạo này hắn thấy nàng đều có cảm giác hoàn toàn không giống trước kia?
Ngơ ngác nhìn nửa ngày, Liễu Quân Thư bỗng nhiên thoáng nhìn thấy môt xấp lớn ngân phiếu trên bàn… Nữ nhân này, thật đúng là yên tâm a! Sẽ không lo lắng người khác đoạt đi sao?