Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 57: Đứa Nhỏ Của Ai 3






“Phu nhân, ta muốn biết lúc nãy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Chỉ là một trò chơi mà thôi, chỉ là các ngươi chưa từng chơi trò này mà thôi, dù sao không cần để ý, Duệ Nhi đương nhiên không liên quan đến ngươi, ngươi cứ việc yên tâm, không phải ngươi mất trí nhớ, là do ta đang đùa mà thôi..”
“Nhưng mà ——” Phong, Lôi hộ vệ rất ngạc nhiên, rốt cuộc là làm như thế nào, rõ ràng là máu của Phong và Duệ Nhi hòa vào nhau, sao có thể xem như trò chơi?
Ngự Thiên Dung không tính nhiều lời, chỉ dặn dò thêm một câu: “Về sau, các ngươi cũng đừng tin chuyện lấy máu nghiệm thân, cách đó không chính xác đâu!”
“Phu nhân —— “
“Giải thích, rất khó giải thích, dù sao Phong hộ vệ tạm thời mang hư danh cha ruột Duệ Nhi đi, coi như là một nhiệm vụ bảo hộ mẹ con chúng ta.”
Phong hộ vệ thấy nàng như thế, cũng biết dù có hỏi nữa cũng vô ích, đành gật gật đầu đáp ứng.

Dù sao trách nhiệm của hắn là bảo hộ mẹ con nàng, thêm một chuyện nữa, hắn cũng không thèm để ý, phu nhân nếu đã nói Duệ Nhi và hắn không có vấn đề gì, vậy hẳn là không có vấn đề gì.

Nàng không cần phải lừa mình.

Lôi hộ vệ kéo Phong hộ vệ đi ra ngoài, hắn nhịn không được hỏi: “Phong, ngươi thành thật nói đi, ngươi và phu nhân thật sự không có sinh…”
“Không có!”
“Nhưng mà —— “
“Phu nhân không phải đã nói đó là trò chơi sao?”
Lôi hộ vệ gãi gãi đầu, buồn rầu nhìn lại căn phòng, “Nhưng chúng ta rõ ràng tận mắt thấy a, kia thật là máu của hai người các ngươi a!”
“Không phải của ta!” Phong hộ vệ buồn rầu trừng mắt nhìn Lôi.

Thật sự không phải con của hắn, hắn căn bản không nhớ chút nào.

Ngự Thiên Dung, hắn chính là vì nhiệm vụ lần này mới tiếp xúc nàng, trước kia hắn thực không biết!
Lại nói, nhìn bộ dáng Duệ Nhi, có chỗ nào giống hắn a, ngược lại cực kỳ giống tên Bùi Nhược Thần kia, hắn còn nghĩ thiếu gia là cốt nhục của Bùi Nhược Thần! Huống chi, Bùi phu nhân không phải đã nói, nàng đã cho người âm thầm lấy máu nhận thân cho Bùi Nhược Thần và thiếu gia sao?
Vậy rốt cuộc sao lại thế này a? Phu nhân bày trò gì cũng không chịu nói rõ một chút, thần thần bí bí, làm người ta ngứa ngáy tâm can!
Duệ Nhi rốt cuộc là con ai a! Phong nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Phu nhân thực quá lợi hại, chỉ chơi một chút mà bọn họ đều hôn mê!
Bọn họ chỉ suýt hôn mê, mà Bùi phu nhân đi một chuyến về, tức giận đến ngã bệnh, chân chính ngã xuống giường.
Bùi lão gia tra hỏi đầu đuôi, cũng cùng một phản ứng khó có thể tin, ám vệ của hắn không có khả năng lừa hắn, càng không có khả năng ngay cả máu của một tiểu hài tử cũng lấy sai!
Còn Bùi Nhược Thần nghe xong chuyện này, không nói hai lời, khoác ngoại bào đi ngay.
Đi nơi nào? Đương nhiên là tìm người nào đó chứng thực!
Ngồi một mình tựa cửa sổ trầm tư, Ngự Thiên Dung mặc áo choàng dài, lười nhác khẽ gảy đàn.

Nàng chán ghét Bùi Nhược Thần, tên nam tử kia dám để mẫu thân và phu nhân mình đến giành bảo bối Duệ Nhi của nàng, quả thực mơ mộng hão huyền!
Khi Duệ Nhi vất vả cùng nàng vượt qua khó khăn, khi Duệ Nhi bị kẻ khác khi dễ, hắn ở đâu?
Khi hắn kết hôn, có từng nghĩ tới đứa nhỏ mình đã lưu lại?
Nay còn dám đến giành bảo bối của nàng!
Duệ Nhi là con ai thì sao? Chỉ cần nàng không mở miệng, ai dám nắm chắc? Lấy máu nghiệm thân? Hừ, chút tài mọn, đối với nàng không có ý nghĩa! Để xem, Bùi gia làm thế nào đến giành tôn tử!
Bất quá, nói thật, cha ruột của Duệ Nhi là ai, nàng không biết, về phần hắn giống Bùi Nhược Thần cũng không chứng minh được cái gì, chim có con giống tiếng hót, người có bộ dạng giống nhau, cũng chẳng có gì kì lạ!
Đại khái chỉ có bản tôn mới biết đứa nhỏ là ai đi!
Đáng tiếc, nàng hiện tại không có trí nhớ của bản tôn.
“Ngự Thiên Dung!”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ ngoài cửa sổ truyền đến, một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.
Ngự Thiên Dung miễn cưỡng nhìn hắn một cái: “Ngươi đã đến rồi? Có vấn đề gì nói mau đi!”
Bùi Nhược Thần sắc mặt âm trầm nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi nói, đó là chuyện gì?”
“Sự thật không phải đã cho mẫu thân và phu nhân ngươi tận mắt thấy sao? Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn nói Duệ Nhi là con của ngươi? Nhưng mà ta không nhớ rõ nga!”
“Thật là cốt nhục của nam nhân kia?” Bùi Nhược Thần lạnh lẽo nhìn nàng, năm đó, đêm hôm đó, hắn xác thực từng có một đêm hoan ái với nàng, tính tính ngày, rất có thể là con hắn.

Nhưng nay, bỗng dưng toát ra một tên hộ vệ từ đâu không biết, còn thành công lấy máu nghiệm thân, chẳng lẽ, năm đó, nàng thật sự cùng… Nghĩ đến đây, lòng Bùi Nhược Thần đầy phản cảm.

Nếu quả thật như vậy, như vậy… nàng thật sự là rất phóng đãng!
“Ai da, Bùi đại thiếu, sao nửa đêm lại đến phòng của phu nhân chúng ta a?”
Thanh âm lạnh lùng lại khiến Ngự Thiên Dung vui vẻ, đứng lên kinh hỉ nhìn ngoài cửa sổ: “Băng Toàn!”
Khuôn mặt Tịch Băng Toàn vẫn lãnh khốc như trước, từ cửa sổ nhảy vào phòng, ôm Ngự Thiên Dung khiêu khích nhìn Bùi Nhược Thần: “Thế nào, Bùi công tử không cần kiều thê trong nhà, lại muốn đi khi dễ phu nhân chúng ta?”
Bùi Nhược Thần nhìn bộ dạng thân thiết của Tịch Băng Toàn, trong lòng cực khó chịu, nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung hồi: “Ngươi quả thật là thủy tính dương hoa!” Dứt lời lạnh lùng rời đi.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn bóng dáng cô tuyệt của hắn.

Hừ, ít quan tâm đi! Nàng làm chuyện gì, ở cùng với người nào, mắc mớ gì đến hắn a!