Bùi Nhược Thần chưa bao giờ nghĩ mình có gì phải áy náy, bởi vì đó là do nàng tự tìm.
Nếu nàng không quá yêu Nam Cung Tẫn, vì Nam Cung Tẫn tranh giành tình nhân, cùng bọn nữ nhân kia đấu tới đấu lui, thì sao lại khiến Nam Cung Tẫn phản cảm!
Nếu nàng không quấn quýt si mê, năm đó dựa vào thế lực của Ngự gia, ép Nam Cung Tẫn cưới nàng vào cửa, còn suýt chút nữa hại chết một hồng nhan tri kỷ của Nam Cung Tẫn, thì Nam Cung Tẫn sẽ không chán ghét nàng, đợi khi thế lực của Ngự gia vừa đổ liền hưu nàng, đuổi ra phủ!
Nếu nàng không tìm người trút oán giận, sao có thể bị kẻ khác hạ độc, còn liên lụy hắn làm ra chuyện như vậy!
Nếu không có chuyện này, Nam Cung Tẫn sao có thể cho bọn nam sủng của hắn nhục nhã nàng, khiến nàng không thể sống yên?
Lại càng không nên là, khi Nam Cung Tẫn đã hoàn toàn ghét bỏ nàng, nàng không nên sa đọa, cư nhiên dưỡng nam sủng, sống phóng túng hoang đường!
Đúng vậy, người làm sai là nàng, là nàng không nên làm ra nhiều việc không nên làm như vậy!
Hắn không có sai, cho nên, hắn cũng không thể không xem thường nàng!
Đứa nhỏ kia, hắn cũng không muốn! Bởi vì đứa nhỏ kia tuy có khuôn mặt rất giống hắn, nhưng là, cặp mắt kia, lại giống hệt nàng!
Người sai không phải hắn! Phụ thân cái gì cũng không hiểu! Trách nhiệm? Chẳng lẽ bất kì nữ nhân nào leo lên giường hắn, vụng trộm sinh con của hắn, hắn đều phải đi phụ trách sao?
Không có khả năng! Hắn chỉ biết chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, nếu là nữ nhân hắn đã chọn, thì mặc kệ cuối cùng như thế nào, hắn đều phụ trách!
Nhưng hôm nay, lòng hắn vì sao lại cảm thấy mất mát?
Ảo giác, nhất định là do phụ thân ảnh hưởng! Hắn sẽ không cần nàng!
Bùi Nhược Thần sẽ không cần một nữ tử như vậy! Tuyệt đối không cần!
…
“Thiếu gia —— “
Bùi Nhược Thần vừa mới đến cửa nhà, gã sai vặt của hắn liền xuất hiện, có chút lo lắng nhìn hắn: “Thiếu gia, lão gia gọi ngươi trở về, lập tức đi thư phòng.”
Đi thì đi! Dù sao chuyện cần nói sớm hay muộn đều phải nói!
Bùi Nhược Thần lãnh nghiêm mặt đi vào thư phòng, Bùi lão gia và Bùi phu nhân đều ở, bất quá bọn nha hoàn đều bị đuổi ra.
“Cha —— “
Bùi lão gia nhìn con mình, ngoài ý muốn không chỉ trích hắn, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện đứa nhỏ, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa, dù sao ngươi cũng đã thành hôn, chúng ta sẽ chờ thêm một năm rưỡi nữa, bất quá, đứa nhỏ kia, chung quy… Chúng ta sẽ phái người đưa bạc qua, còn chuyện khác, trước hết mặc kệ.”
Khi đã nguôi giận, hắn cẩn thận suy nghĩ, con không phải người vô tình, tuy rằng bình thường có chút lạnh lùng, nhưng chung quy không phải kẻ lãnh khốc.
Hắn không muốn gặp người nọ như vậy, chỉ sợ là có bất đắc dĩ, hơn nữa, vị cựu Hộ Quốc phu nhân kia thật là tai tiếng, khiến người ta không dám thân cận.
Bùi Nhược Thần kinh ngạc nhìn phụ thân, còn tưởng bọn họ muốn mình đón đứa nhỏ kia trở về.
Nhìn đến sắc mặt tiếc nuối của Bùi phu nhân, trong lòng hắn lại có chút áy náy.
Mẫu thân muốn hắn thành thân sinh con đã nhiều năm, nay khó có dịp biết mình có một tôn tử giải lại không thể đón về nhà, trong lòng hẳn rất khó chịu.
Nhưng hắn thực không muốn đón về, chỉ có thể ủy khuất mẫu thân.
Bùi phu nhân ngân ngấn nước mắt, “Nhược Thần a, ngươi cần phải thêm sức lực, con dâu nhìn rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngươi phải đối đãi nàng thật tốt, để chúng ta sớm ngày có tôn tử…” Tôn tử thứ nhất của nàng a, đáng yêu như vậy, cư nhiên không thể đón về nhà! Sao có thể không đau lòng? Mặc kệ nữ nhân kia thế nào, đứa nhỏ đó vẫn là tôn tử của nàng a!
“Lão gia, phu nhân, thiếu phu nhân cầu kiến.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tiếng thông báo của nha hoàn.
Bùi phu nhân nhìn Bùi lão gia, thấy hắn đã thôi hờn giận mới phân phó nói: “Thỉnh thiếu phu nhân tiến vào.”
Cốc Vân chậm rãi đi vào, vẻ mặt đoan trang, mặc cho ai nhìn cũng sẽ cảm thấy đây là một nữ tử ôn nhu nhàn thục.
Nàng bước đi nhẹ nhàng, đến trước mặt Bùi lão gia và phu nhân liền quỳ xuống.
Cốc Vân quỳ làm cho Bùi phu nhân cả kinh, không biết làm sao nhìn nàng: “Con dâu, ngươi làm cái gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta nhất định làm chủ cho ngươi!”
Cốc Vân nhìn thoáng qua Bùi Nhược Thần mới từ từ nói: “Con dâu trước hướng cha mẹ thỉnh tội, con dâu vô tình biết được phu quân đã có một con trai, nhưng không đón về phủ để dưỡng dục, con dâu vốn không phải cố ý dọ thám, thỉnh cha mẹ chớ trách.
Ngoài ra, con dâu muốn cầu cha mẹ đón đứa trẻ kia về nhà, để con dâu nuôi dưỡng, con dâu cam đoan sẽ xem như do mình sinh ra, tuyệt không bạc đãi hắn.”
Bùi phu nhân nghe xong kinh hỉ vô cùng, kinh là con dâu cư nhiên đã biết chuyện này, hỉ là con dâu cư nhiên rộng lượng như thế, chủ động đưa ra yêu cầu đón tôn tử trở về.
Bùi phu nhân không dám tự tiện làm chủ, liền nhìn Bùi lão gia, hy vọng hắn gật đầu đáp ứng.
Lúc này, Bùi phu nhân căn bản không nghĩ đến Ngự Thiên Dung có đáp ứng hay không, nàng chỉ nghĩ chỉ có chuyện nhà mình mới không cần đứa nhỏ kia, làm gì có chuyện đứa nhỏ kia không để ý đến Bùi gia.
Bùi lão gia nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Việc này, ta mặc kệ, chuyện Nhược Thần gây ra, tự hắn quyết định đi!”
Dứt lời liền ở ngồi một bên uống trà, không hề xem bọn hắn.
Cốc Vân quay sang Bùi Nhược Thần năn nỉ nói: “Phu quân, đứa nhỏ là vô tội, ngươi đón hắn trở về đi, nếu người khác biết hắn là con cháu Bùi gia chúng ta, chúng ta lại không quan tâm, nói không chừng ngoại nhân nói chúng ta là vô nhân tính.”
“Chuyện này không cần bàn nữa, hắn không cần đón về.” Bùi Nhược Thần căn bản không muốn đáp ứng.