“Mẹ, Tịch thúc thúc khi nào thì trở về nha? Con đã luyện thuộc quyền pháp hắn dạy a!”
“Thật không, lát nữa đánh một lần cho mẹ xem đi!”
Tịch Băng Toàn có lẽ sẽ không trở lại, vốn quan hệ bọn họ tồn tại là vì khế ước, lúc đi hắn đã không còn nợ mình cái gì.
Nhìn lớp băng gạc quấn trên ngón tay mình, Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, vẫn là hắn làm khéo a! Tưởng niệm hắn sao? Không biết, dù sao nàng hiểu rõ, hắn sẽ không trở thành người bạn đời vĩnh cửu của mình.
Quan hệ giữ bọn họ chỉ dừng lại ở mức qua lại theo nhu cầu thôi!
Sờ sờ ngực, có chút nóng, cũng có chút đau, có thể là mình vẫn để bụng hắn đi! Dù sao, hắn là nam tử đầu tiên ở cổ đại mà nàng đã giao thể xác và tinh thần, tuy không có đạt tới mức khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng không phải loại sương sớm tình duyên.
“Mẹ ——” Duệ Nhi cẩn thận đánh giá vẻ mặt Ngự Thiên Dung, dè dặt hỏi: “Mẹ, ngươi có phải cũng nhớ Tịch thúc thúc? Chúng ta tìm hắn trở về được không?”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Không cần tìm, hắn có chuyện phải làm, Duệ Nhi cũng có chuyện phải làm, đúng không?”
“Mẹ, Tịch thúc thúc phải đi làm chuyện gì a, trước kia không phải hắn đều đi theo mẹ sao?”
Ngự Thiên Dung dắt Duệ Nhi ngồi xuống ghế đá, giúp hắn sửa sang mái tóc có chút hỗn độn, “Đó là vì hắn giúp mẹ, nay hắn có chuyện phải chính mình đi làm, đương nhiên không thể ở lại giúp mẹ.
Duệ Nhi nha, mỗi người đều có chuyện mình cần phải làm, mẹ cũng vậy, ngươi cũng vậy, chờ ngươi trưởng thành, việc cần làm sẽ càng nhiều.
Ngươi phải nhớ kỹ lời mẹ, chuyện của mình, mình phải làm cho tốt, đó là trách nhiệm của ngươi, biết không? Kẻ không biết chịu trách nhiệm rất không đáng thưởng thức, sẽ bị người khác khinh thường.”
Duệ Nhi cái hiểu cái không nhìn nàng, gật gật đầu, phi thường nghiêm túc trả lời: “Duệ Nhi nhớ kỹ, mẹ, Duệ Nhi sẽ làm một nam tử hán biết chịu trách nhiệm!”
Ha ha, tiểu chính thái này khi đứng đắn cũng thật đáng yêu! Ngự Thiên Dung ôm hắn vào trong lòng, hai mẹ con cùng ôm nhau, tạo nên hình ảnh thực ấm áp, cũng thực động lòng người, chính là trong mắt Bùi Nhược Thần có vẻ không hoàn mỹ.
Đúng, không hoàn mỹ, có lẽ nên có thêm một phụ thân đứng cạnh bọn họ mới thực hoàn mỹ!
Ý nghĩ đột nhiên thoáng hiện trong đầu khiến chính hắn cũng hoảng sợ.
Hắn tự dưng nghĩ ngợi cái gì a! Lắc lắc đầu, Bùi Nhược Thần xoay người lặng yên rời đi Hội Họa Viên.
Hắn không nên tới nơi này.
Đối với nàng mà nói, mình chính là một nam nhân không chịu trách nhiệm đi!
…
Bùi Nhược Thần chậm rãi bước đi ở trên đường cái, đắm chìm trong ánh nắng chiều.
Người đi đường vẫn như trước vội vàng làm chuyện của mình.
Lòng hắn phiêu đãng…
“Đồ không lương tâm, có tân hoan liền quên cửu ái*, sét đánh chết đi!”
*đại loại là có mới nới cũ, có người yêu mới liền vứt người yêu cũ.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng chửi bậy, Bùi Nhược Thần ngừng dòng suy tưởng, giương mắt nhìn sang đám người đang đứng vây quanh ở ngã tư đường.
Phía trong là một thiếu phụ ôm một đứa nhỏ chừng hai, ba tuổi, vừa chỉ vào một nam tử thô kệch vừa chửi bậy, những người vây xem đã thì thầm, chỉ trỏ.
Những người xem đều đồng tình vị thiếu phụ kia, nàng lại một phen nước mắt nước mũi khóc lóc: “Các vị phụ lão hương thân nói một lời công bằng cho tiểu phụ nhân.
Ta mười tám tuổi gả cho hắn, cùng hắn chịu khổ năm, sáu năm, thật vất vả có một cái nhà nhỏ, mở một cửa hàng nhỏ, hai năm trước còn sinh con cho hắn.
Vậy mà nay, trong nhà có chút tiền hắn liền không quản được tay chân, thông đồng ả hồ ly tinh trong kỹ viện, còn muốn hưu ta, đem mẹ con chúng ta đuổi khỏi nhà để cưới cái hồ ly tinh kia vào cửa! Các hương thân, các ngươi phân xử cho ta a, hắn có còn là nam nhân không a!”
“Thật quá đáng, sao có thể như vậy…”
“Đúng vậy, cám bã chi thê* không thể bỏ, vì nữ sắc không cần vợ con thật đúng là không có thiên lương a!”
*người vợ đã đồng cam cộng khổ với mình trong khoảng thời gian khó khăn
“Đúng a, huynh đài, ngươi như vậy thật làm mất mặt nam tử a! Nhiều lắm là nạp thiếp, sao có thể vô duyên vô cớ hưu thê! Còn đem đứa nhỏ cũng đuổi khỏi nhà thì càng thêm không nên…”
“Đúng vậy, người trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo, dung mạo bất quá là nhất thời!”
“Ừ, đứa nhỏ của mình cũng không cần, lại đi muốn một cái hồ ly tinh, chính là chuyện chỉ có kẻ háo sắc mới làm được.”
…
Mọi người đều mở miệng chỉ trích đại hán kia, còn thiếu phụ cứ ôm đứa nhỏ khóc lóc, kỳ thật bộ dáng nàng cũng không kém, đứa nhỏ kia nhìn cũng đoan chính, dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn phụ thân, bàn tay nhỏ bé túm góc áo hắn hô: “Phụ thân đừng đi, đừng bỏ lại Bảo Nhi…”
Người qua đường thấy càng thêm đáng thương mẹ con bọn họ.
Bùi Nhược Thần lòng bỗng dưng mất mát, lời chỉ trích của phụ thân lại hiện lên, mặc kệ sinh chuyện gì, đứa nhỏ là vô tội, hắn tùy ý để các nàng lưu lạc bên ngoài, khi bị đuổi khỏi tướng quân phủ, hắn cũng đoán trước được đến tình huống của các nàng sẽ thực khó khăn, vậy mà dù một lần cũng không tìm đến!
Hắn, là một người ca không có trách nhiệm!
Bùi Nhược Thần bước nhanh rời đi cái ngã tư đường kia, đi đến một chỗ không người mới thở dài một hơi, thực buồn, cảm giác rất xấu!