Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 45: Bùi Gia Kinh Hỉ 1






Sau khi hắn rời đi, Duệ Nhi đỏ hốc mắt, đó là phụ thân của hắn a! Nếu không phải vì một năm kia, một lần kia, duy nhất một lần xin giúp đỡ lại bị hắn hung hăng đẩy ra, chính mình cũng muốn kêu hắn một tiếng phụ thân…
“Thiếu gia —— còn cần gặp phu nhân không?”
“Không đi, ta muốn đi ngủ.”
“Hảo.”
Mấy ngày ở chung, Thủy hộ vệ dần dần rất yêu thích đứa nhỏ này.

Hắn tuy rằng mới năm tuổi, lại ngoài ý muốn cô gắn, kiên trì luyện công, học tập cũng chưa từng thả lỏng, so với những đứa nhỏ bình thường khác còn nghiêm túc hơn!

Bùi Nhược Thần về đến nhà, trong đầu lại hiện ra một màn hai năm trước.


Lần đó, hắn đến tướng quân phủ làm khách, bị Duệ Nhi lao tới kéo lại, đứa nhỏ lúc đó giữ chặt góc áo hắn, đáng thương hề hề nhìn hắn, cầu hắn đi vào cứu mẫu thân, bởi vì mẫu thân hắn bị kẻ khác đánh đập.
Nhưng là, khi đó hắn không thích Ngự Thiên Dung, cho nên hắn đẩy đứa nhỏ ra, lãnh khốc ly khai.
Sau đó, Duệ Nhi không còn xuất hiện trước mặt hắn, cho dù gặp mặt, cũng rất nhanh biến mất.

Hôm nay, hắn rốt cục hiểu được, đứa nhỏ kia vẫn nhớ rõ lần đó, hận hắn vô tình!
Trong tân phòng, tân nương vẫn chờ chú rể đến, nhưng cuối cùng chờ đến lại là hộ vệ của Bùi Nhược Thần, nói cho nàng, Bùi Nhược Thần có chuyện quan trọng, đêm nay không thể trở lại, cho nàng đi ngủ trước.
Nến đỏ tàn lệ, nữ tử hai mắt đẫm lệ mông lung, nhưng cũng không chịu thua, đêm nay không đến, ngày mai, ngày sau nữa, hắn chắc chắn sẽ đến! Nói thế nào đi nữa, mình cũng là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng!
Bùi lão gia và phu nhân nghe nha hoàn báo cáo xong, trong lòng đều trầm xuống: con làm sao vậy, lúc trước cũng không thấy hắn không thích a, cưới con gái Thừa tướng, bọn họ cũng hỏi qua ý của hắn mới quyết định a! Này sao lại như thế?
Đứng phía sau, vị quản gia kia do dự mở miệng nói: “Lão gia —— “
Bùi lão gia nhìn hắn một cái: “Nhị quản gia, ngươi nói một chút xem, thiếu gia làm sao vậy?”
“Lão gia, lúc đón dâu, ta nhìn thấy một đứa nhỏ…”
Bùi phu nhân không hiểu ra sao nhìn hắn: “Nhị quản gia, chuyện đó và đứa nhỏ có quan hệ gì a?”
Nhị quản gia cũng biết suy đoán của mình thực hoang đường, nhưng là, kia thật sự… “Lão gia, phu nhân, các ngươi nghe ta chậm rãi nói, đứa nhỏ kia cùng thiếu gia chúng ta trước đây quả thực chính là từ một khuôn mẫu ấn ra.”
Cái gì? Bùi gia nhị lão nghe vậy đã không thể ngồi yên, một khuôn mẫu khắc ra, là có ý gì?
“Vậy đứa nhỏ đâu?”
“Lúc ấy, đứa nhỏ kia ngồi trên một chiếc xe ngựa, khi ta nhìn thấy hắn, hắn cũng đang nhìn thiếu gia nhà chúng ta, bất quá, không lâu sau liền rời đi.

Lúc ấy, thiếu gia cũng sửng sốt nửa ngày đâu!”
Phu thê Bùi gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bỗng nhiên sắc mặt vui vẻ: “Nhị quản gia, ngươi thấy có rõ ràng không, thực có bộ dáng rất giống Nhược Thần chúng ta?”

“Phu nhân, ta đã nhìn thiếu gia lớn lên, đứa nhỏ kia thực giống như đúc thiếu gia lúc còn nhỏ, các ngươi nếu thấy chắc chắn sẽ tin lời ta.”
“Vậy đứa nhỏ kia sống ở đâu?”
Nhị quản gia lúc này có chút khó xử, “Phu nhân, này, ta là lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ kia, cho nên… A, đúng rồi, người đánh xe ngựa hôm nay, ta có vài phần ấn tượng, đó là con trai lớn của lão Lưu, để ngày mai ta đi tìm hắn hỏi thăm!”
Bùi gia nhị lão đều kích động nhìn hắn: “Nhị quản gia, việc này giao cho ngươi, một khi có tin tức, lập tức đến nói cho chúng ta biết.”
“Vâng, lão gia phu nhân yên tâm, ta nhất định mau chóng điều tra rõ.”

Ngày hôm sau, Bùi gia nhị lão thực nôn nóng a, ngay cả con dâu kính trà cũng không yên lòng ứng phó.

Giống nhau như đúc, nếu đứa nhỏ kia có quan hệ gì đó với con nhà mình, kia chẳng phải là Bùi gia có tôn tử?
Mặc kệ con ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hay là làm như thế nào, nếu thật là một cái tôn tử, bọn họ dù thế nào cũng phải nghênh về nhà.
Thê tử của Bùi Nhược Thần tên là Cốc Vân, khuôn mặt tú lệ, lông mi rất dài, ánh mắt dài nhỏ rất đẹp, bên trng theo một tia ai oán.
Bùi phu nhân đương nhiên cũng nhận ra thần sắc của con dâu, uống trà xong liền trấn an nói: “Con dâu a, Nhược Thần thân là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, có rất nhiều chuyện phải làm, nếu thực có chuyện gì ủy khuất ngươi, ngươi cũng nên thông cảm một ít, nếu hắn có cái gì không đúng, ngươi cứ nói với chúng ta, chúng ta nhất định thay ngươi dạy tên tiểu tử kia.”
Cốc Vân nghe vậy thế này mới lộ ra sắc mặt vui mừng, “Bà bà sao lại nói vậy, phu quân bận rộn, Vân Nhi tự nhiên hiểu được, ở nhà mẫu thân đã dạy, sau khi thành thân phải biết thông cảm phu quân vất vả.”
“Ha ha, hài tử ngoan, vậy thì ta an tâm.


Ngươi cũng đừng buồn, con ta ta hiểu được, tính tình của hắn a, hễ làm chuyện gì rồi sẽ không quan tâm đến chuyện khác, chỉ cần làm xong, sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.” Hai chữu ‘chiếu cố’ đương nhiên mang một ý khác, Cốc Vân cũng lĩnh ngộ đến, sắc mặt nhất thời đỏ lên, xem ra bà bà đối với mình thực không tệ.

Chuyện này cũng giúp nàng giảm không ít buồn lo.
Nói chuyện một hồi, Cốc Vân thoải mái trong lòng, an tâm chờ Bùi Nhược Thần chủ động đến gặp mình.

Bùi Nhược Thần so với những nam nhân khác phải nói là tốt hơn rất nhiều.

Những nam nhân bằng tuổi hắn, người nào mà không có mấy phòng thiếp thất, ấy vậy hắn đến nay chỉ thu một thông phòng nha đầu, nghe nói là do Bùi phu nhân đau lòng hắn, cứng rắn đưa cho vào phòng hắn a! Chỉ cần mình được lòng hắn, sau này còn sợ không được sủng sao?