Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 427: Xuất Cốc






Hiên Viên nhị thiếu nghe vậy, ngây ngẩn cả người, khi hoàn hồn lại thì phát hiện Nam Cung Tẫn đã đi xa, lầu bầu nói: “Đúng là một người kỳ quái!”
“Ngươi đang nói cái gì?” Bùi Nhược Thần vừa mới đi ra, nghe thế liền hỏi.
Hiên Viên nhị thiếu nhún nhún vai, “Không có gì, là Nam Cung Tẫn nói hắn phải đi trước.

Ôi chao, đi trước? Hắn sẽ xuất cốc trước? Không thể nào! Ta còn có việc muốn tìm hắn nha!” Bây giờ mới phục hồi tinh thần, Hiên Viên nhị thiếu tức tối thở hào hển, tên Nam Cung Tẫn kia làm cái gì vậy a, cư nhiên một mình xuất cốc trước, rất không có nghĩa khí!
Bùi Nhược Thần liếc trắng mắt, “Không thể tưởng được nhị thiếu phản ứng chậm như vậy a!”
“Hừ, ta cũng không thấy ngươi thông minh bao nhiêu.”
Bùi Nhược Thần không để ý tới hắn, thẳng nhìn vào bóng đêm, Nam Cung Tẫn thế này là có ý buông tha cho Thiên Dung sao? Là tạm thời buông tha hay là vĩnh viễn buông tha? Rõ ràng đã nói lúc xuất cốc sẽ nói cho hắn một chân tướng, hắn cư nhiên bỏ qua không nghe? Ha ha, chẳng lẽ là trong lòng ý thức được cái gì, cố ý trốn tránh?
“Bùi Nhược Thần, quan hệ giữa tên Nam Cung Tẫn kia và ngươi có vẻ tốt lắm a, ta thấy hắn rất tôn kính ngươi!”
“Ta đi đến đâu đều được hoan nghênh!”
“Hứ!” Hiên Viên nhị thiếu bĩu môi, thập phần khinh bỉ bộ dạng tự kỷ của người nào đó, “Lười ganh đua với ngươi! Ta hỏi ngươi, Nam Cung Tẫn có phải là cũng thích Ngự Thiên Dung không?”
Bùi Nhược Thần trừng lớn mắt nhìn hắn, “Hiên Viên nhị thiếu a, ngươi đừng nói với ta là ngươi căn bản không biết quan hệ giữa Nam Cung Tẫn và Thiên Dung nha!”
A? Có cái gì không đúng sao? Hiên Viên nhị thiếu khó hiểu nhìn hắn, “Ta không biết a, ta vì sao phải biết? Ta và bọn họ lại không quen!”
“Ừm, không quen, xác thực không quen! Bất quá, nhị thiếu a, ngươi dạo chơi tứ hải nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nghe được một chút tiếng gió nào sao?”
“Tiếng gió gì?”
Bùi Nhược Thần hoàn toàn bị đả bại, nhịn không được trợn trắng mắt, “Quên đi, nói với ngươi cũng là vô ích, thật không biết thuật bói toán của ngươi có thể tin được hay không!”
“Hừ, bói toán tính ra đại cục vận mệnh của một người, cho dù là tính toán tài tình đến cỡ nào cũng không có khả năng tính ra cả đời người đó sẽ gặp người nào, phát sinh quan hệ gì!”
Bùi Nhược Thần gật gật đầu, cười cười, “Ừm, đúng là vậy.”
“Nè, ngươi cười cái gì, vẻ mặt này của ngươi là có ý gì, cười nhạo ta ngu ngốc?”

Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Sao có thể a, ta làm sao dám chê cười người tính toán tài tình nhất của Hiên viên thế gia a!”
“Ngươi!” Hiên Viên nhị thiếu nhìn khuôn mặt kia, thực muốn đấm một quyền lên, bất quá, xét thấy võ công của mình không bằng người ta, cuối cùng cố gắng nhịn.
“Nhị thiếu, ngươi muốn biết? Để ta nói cho ngươi, Thiên Dung từng là phu nhân, là chính thê được kiệu tám nâng vào cửa của Nam Cung Tẫn, bất quá, cuối cùng bị hắn hưu.”
A? Hiên Viên nhị thiếu đứng sững tại chỗ, thật lâu sau nói không ra lời, hắn sớm đã bói ra, số đào hoa của Ngự Thiên Dung lúc trước rất là kém cỏi, bất quá, sau khi thay đổi mệnh cách thì tốt lắm, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến nàng từng là Hộ Quốc phu nhân!
Khó trách lão gia tử muốn mình đi tìm bọn họ nói chuyện, nguyên lai là bởi vì có tầng quan hệ này, hồng nhan họa thủy a!
“Nhị thiếu, tốt nhất không cần lại có loại ý tưởng này, nàng không phải là hồng nhan họa thủy!”
Hiên Viên nhị thiếu bị ánh mắt lãnh đạm của Bùi Nhược Thần làm cho chấn động, lập tức hiểu ra, Bùi Nhược Thần đang duy hộ nàng, xem ra hắn thật đúng là có tình với Ngự Thiên Dung a!
Như vậy… Hắc hắc, vậy thì rất vui nha! Hiên Viên nhị thiếu cười toe cực kỳ sáng lạn, cũng cực kỳ gian trá.
Bất quá, Bùi Nhược Thần lại làm như không thấy, vẫn đứng thẳng ở đó không biết đang nhìn cái gì, nghĩ cái gì.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người Ngự Thiên Dung liền rời đi, cùng đi xuất cốc còn có Đàm gia huynh đệ, Hàn Nhị tiểu thư và vài người Hàn Băng Cốc khác.

Đối với sự hỗ trợ của Ngự Thiên Dung, Hàn Nhị tiểu thư hết sức cảm kích, cho nên nàng cũng thực tận tâm nghĩ biện pháp trị liệu cho Ngự Thiên Dung, chính là dược chữa hai chân vô luận thế nào đều phải đợi hơn một năm nữa.
“Ngự phu nhân, phu nhân yên tâm, chỉ cần hái đủ Phong Liên Hoa và các dược liệu khác, ta sẽ đến kinh thành Ly Quốc tìm phu nhân, phu nhân chỉ cần nhớ rõ luôn mang theo một chút Hỏa Hoa Quỳnh trên người là được.”
“Được.”
“Với lại, chuyện đó, cám ơn phu nhân đã giúp chúng ta.” Hàn Nhị tiểu thư đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng nói.

Nàng vốn điêu ngoa quen tính, mặt mũi lại mỏng, rất ít nói lời cảm tạ với ai.
Ngự Thiên Dung ha ha cười, cảm thấy nữ hài này rất thú vị, “Không cần khách khí, ta cũng nhận được Địa Hoang Kiếm của các vị, rất đáng giá.”
Không nhắc tới chuyện này thì thôi, Hàn Nhị tiểu thư vừa nghe nhắc tới liền cong cong miệng, có chút giận dữ nhìn về phía thanh kiếm bên hông Ngự Thiên Dung, “Hừ, ta trước kia còn cầm nó không nổi, thật sự là đáng giận, kiếm gì mà chỉ khi dễ người khác!”

A? Còn có chuyện này sao! Ngự Thiên Dung có chút quẫn, nghĩ nghĩ một lát, nói, “Có thể là tâm tư của tiểu thư rất thuần khiết, nó không dám tới gần tiểu thư, mà ta, hì hì, con người có chút tà khí, người ta không phải nói vật họp theo loài đó sao!”
Người chung quanh nghe vậy, đều không hẹn mà cùng dời đi tầm mắt, Ngự phu nhân cũng quá nói mò a! Bất quá vẫn là đừng nên tham dự vào cuộc trò chuyện của nữ nhân, người xưa đã nói, nữ nhân không biết nói đạo lý a!

Mọi người dùng khinh công chạy một ngày đường, rốt cuộc ra đến biên giới Thanh Quốc, Bùi Nhược Thần thực tự nhiên trở thành người chỉ huy, chọn khách sạn nhà mình để ngủ lại.
Tiểu nhị vừa thấy Bùi Nhược Thần đến, còn dẫn theo Ngự Thiên Dung phía sau, hai mắt đều trừng thẳng, bất quá, khi thấy cảnh Phượng Hoa đẩy xe lăn đưa Ngự Thiên Dung đi vào lại càng cả kinh, mới có mấy ngày không gặp, hình như đã xảy ra chuyện lớn khó lường gì rồi a!
“Tiểu nhị, đi chuẩn bị cho mỗi người chúng ta một gian phòng thượng hạng!”
“A, được, mời chư vị vào.”
Chiêu đãi một đêm trà thơm nước mát cơm dẻo rượu ngon, tiểu nhị rất có trách nhiệm nghề nghiệp, cố nén không hỏi một câu dư thừa, thẳng đến khi đoàn người Hàn Nhị tiểu thư cáo biệt rời đi, hắn mới vọt tới phòng Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, chân của ngài làm sao vậy?”
Ngự Thiên Dung thấy hắn rất là thân hậu, cười nói: “Không có gì, chỉ là không quá linh hoạt thôi, bị thương một chút, còn chưa tìm được linh dược trị liệu.”
Chuyện này rất lớn nha! Nàng lại nói rất phong khinh vân đạm, đúng là nữ tử có khí chất nên rất khác biệt a, không hổ là nữ nhân được thiếu chủ coi trọng! Lợi hại! Ánh mắt tiểu nhị nhìn Ngự Thiên Dung thêm một phần thán phục, làm cho Ngự Thiên Dung có chút không hiểu ra sao.
Bất quá, đêm đó, nàng không được thanh tĩnh, bởi vì Viên lão đến.

Lão tướng quân kia a, vừa thấy nàng như vậy liền quay sang quở trách Bùi Nhược Thần.

Quở trách cái gì? Đương nhiên là trách hắn không chăm sóc tốt cho Ngự Thiên Dung, làm cho Ngự Thiên Dung chịu thương tổn như thế, còn nói cái gì mà nam nhân ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được chính là không phải nam nhân tốt…
Nghe vậy, không chỉ Bùi Nhược Thần nhíu mày, ngay cả Ngự Thiên Dung cũng bị nghẹn họng.

Đây là ví dụ điển hình lão tử giáo huấn tiểu tử nha, nhưng, vì sao khi nàng thấy bộ dạng nghẹn khuất của Bùi Nhược Thần lại rất muốn cười a? Vẻ mặt của Phượng Hoa đứng bên cạnh cũng rất buồn cười, nhìn cứ như bị mắc nghẹn!

Bởi vì Phượng Hoa cảm thấy rất thích thú a, chưa từng có người nào có thể quở trách Bùi Nhược Thần như thế, làm cho hắn thật hả giận a, cục tức ở Hàn Băng Cốc, ha ha, phen này toàn bộ đều trông cậy vào lão nhân đáng yêu này báo thù giúp a! Thích! Thật sự là sảng khoái! Ha ha ha…
Phượng Hoa cuối cùng tìm một cái cớ, vội vàng rời đi, đến một chỗ không người tận tình cười lăn lộn, cười đến độ thở không nổi, cười đến độc phong vân biến sắc.

Cuối cùng còn đầy hâm mộ liếc nhìn một cái, hắn cho tới bây giờ chưa từng bị phụ thân giáo huấn như thế đâu!
“Làm sao vậy, chỉ vậy thôi mà cũng hâm mộ người ta?” Giọng Ngự Thiên Dung ở sau lưng hắn ôn nhu vang lên.
Phượng Hoa xoay người lại, thấy Ngự Thiên Dung cũng ở trên hành lang, vội vàng bước tới vịn x echo nàng, “Sao nàng cũng đi ra?”
“Đương nhiên là thấy người nào đó hâm mộ nén cười rời đi, sợ chàng cười đến chết a!”
“Thật không? Ha ha, phu nhân, cám ơn nàng.”
“Về sau chàng hãy gọi tên của ta đi, cứ kêu phu nhân như vậy, có hơi không được tự nhiên.” Ngự Thiên Dung có chút xấu hổ nói, lúc trước không để ý nên không thấy gì, nhưng từ khi nói ra mình yêu hắn, mỗi lần nàng nghe Phượng Hoa gọi nàng là phu nhân lại thấy xấu hổ.
Phượng Hoa nhìn nàng một cái, hì hì cười, “Phu nhân, phu nhân này không phải là phu nhân đó nha.

Trước kia, ta xưng hô như vậy là để gọi phu nhân của người khác, bây giờ a, là xem nàng chính là phu nhân của ta a!”
“Thôi đi, đừng quanh co lòng vòng với ta, ta hy vọng chàng gọi tên của ta.”
“Vậy gọi cái gì bây giờ? Thiên Dung? Không được, tên này đã bị tên Bùi Nhược Thần kia giành trước, ừm… Hay là ta gọi nàng là Tiểu Dung? Dung Nhi? Không dễ nghe lắm a!” Phượng Hoa cau mày, tựa hồ đang khổ não suy nghĩ rốt cuộc phải gọi thế nào thì có vẻ thân thiết.
Ngự Thiên Dung nghe thế cũng thấy là lạ, nhất là cái tên Dung Nhi rất buồn nôn!
“Ai… vẫn là phu nhân dễ nghe a!” Phượng Hoa cười nheo mắt nhìn nàng, “Nếu không, thêm mấy chữ nữa, về sau gọi là phu nhân của ta?”
“Vựng!” Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Quên đi, cứ gọi là phu nhân đi!”

Này, này, này… Thế này là thế nào? Tiểu nhị trốn ở sau lưng cây cột, trợn mắt há hốc mồm, Ngự phu nhân thoạt nhìn có quan hệ khá đặc biệt với hộ vệ của mình a! Vậy thiếu chủ nhà bọn họ và Ngự phu nhân là cái gì?
Chẳng lẽ là Ngự phu nhân hồng hạnh xuất tường*?
* “Hồng hạnh xuất tường” đại khái nghĩa là ngoại tình.

Câu này vốn được trích ra từ bài thơ “Du viên bất trị” (Đến thăm vườn không gặp) của tác giả Diệp Thiêu Ông đời Tống.

Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai
Dịch:
Sợ chăng guốc phạm lối rêu
Mười lần gõ cổng, chín đều lặng thinh
Vườn bưng khó nhốt xuân xinh
Vượt tường hạnh đỏ một cành khoe bông
Trong hoàn cảnh bài thơ, “hồng hạnh xuất tường” vốn có nghĩa là dù tường có cao đến mấy cũng không giấu nỗi một đóa hoa (ý nói người con gái) đang ở tuổi xuân thì, không biết vì sao đến thời nay thì nó lại có nghĩa là ngoại tình!
Ôi chao? Hồng hạnh ra tường? Trong lòng tiểu nhị ầm ầm nổ mạnh, hắn vội che miệng mình, lặng lẽ lắc mình rời đi.
Viên lão vừa mới hoãn một hơi, Bùi Nhược Thần đã vội trốn mất, lưu lại lão ở trong phòng uống trà, chưa kịp tĩnh tâm lại nghe tiểu nhị báo cáo một tin kinh bạo, nhịn không được phốc một ngụm phun nước trà ra khỏi miệng, hai mắt trừng lớn, “Ngươi nói là thật? Xác định không có nhìn lầm? Không có nghe sai?”
Tiểu nhị thở dài, “Lão tướng quân, tiểu nhân xác định mình không có mắt hoa, cũng không có nhìn lầm!” Ai… xem ra, thiếu chủ tiền đồ kham ưu a!
Viên lão trong lòng tức tối a, tiểu tử này, không chăm sóc tốt cho người ta thì thôi, cư nhiên còn để cho người khác đoạt đi thiếu phu nhân mà lão đã nhìn trúng! Thật đáng giận! “Tiểu nhị, ngươi đi tìm thiếu chủ trở về cho ta, nói là ta đột phát tật bệnh, sắp chết!”
“A?” Tiểu nhị trừng lớn mắt nhìn Viên lão, lão giả ngài thân cường thể tráng, thiếu chủ có thể tin tưởng ngài đột phát tật bệnh sao?
Viên lão trừng mắt, “Còn không đi!”
“A! Tiểu nhân lập tức đi!”
Phịch một tiếng, Viên lão nói ngã liền ngã xuống, tiểu nhị bị dọa trở tay không kịp, vội vàng nâng lão dậy, “Lão tướng quân, ngài, ngài không sao chứ?”
“Vô nghĩa, đương nhiên có sao, đi tìm hắn trở về cho ta!”
Tiểu nhị bị ánh mắt của Viên lão làm cho sợ run lên, “Vâng, vâng, tiểu nhân đi ngay, lập tức đi!” Má ơi, chiêu này của lão tướng quân cũng quá độc ác đi, thiếu chủ trước nay đều không dám để Viên lão bận tâm nhiều lắm, vì mọi người đều biết lão tướng quân thời trẻ trường kỳ xuất chiến, trong một lần đánh nhau, vì bảo hộ thiếu chủ nên bị thương nặng, để lại bệnh căn, chịu không nổi kích động lớn.
Nay, lão tướng quân dùng chiêu này chẳng phải là khiến cho thiếu chủ nhấc tay đầu hàng sao, thực ác a!