Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 422: Phải Làm Gì






Cặp mắt của Hiên Viên nhị thiếu lúc này phải nói là sáng lấp lánh a, chờ mong tràn trề nhìn Phượng Hoa! Đến nỗi Phượng Hoa đều cảm thấy mình sắp chịu không được, “Khụ khụ, nhị thiếu, Bùi Nhược Thần rốt cuộc có thích phu nhân hay không, ta cũng không xác định, dù sao, trong nhà hắn đã có một phu nhân chính thức, lại là đang có thai, tính ra cũng sắp lâm bồn rồi!”
“A? Hắn thành thân rồi?” Hiên Viên nhị thiếu trừng lớn mắt nhìn Phượng Hoa, tràn đầy không tin.
Phượng Hoa thực nghiêm túc gật gật đầu, “Đúng vậy, đã hơn một năm rồi a, Nhị thiếu luôn dạo chơi tứ hải, không biết cũng thực bình thường.”
Hiên Viên nhị thiếu nhíu chặt mày, “Công tử là nói, hắn thích nữ nhân ở nhà kia hơn sao?” Trong cảm nhận của Hiên Viên nhị thiếu, nữ nhân có thể làm cho Bùi Nhược Thần gật đầu chịu cưới hẳn là không tầm thường, nói như vậy, Ngự Thiên Dung giỏi lắm cũng chỉ là xếp thứ hai? Vậy kế sách mình chẳng phải là không thành?
Phượng Hoa bổ sung thêm: “Người kia thế nào, ta không rõ ràng lắm, bất quá, mặc kệ là quan hệ thế nào, đã có đứa nhỏ dù sao vẫn thân thiết hơn so với không có đứa nhỏ!”
Đương nhiên rồi, con của mình đương nhiên phải là do nữ nhân mà mình thích sinh ra a!
Không thể không nói, quan điểm này của Hiên Viên nhị thiếu là mười phần sai.

Điều này cũng không thể trách hắn, ai bảo mọi người trong Hiên Viên thế gia đều là không màng danh lợi, tự do hôn nhân a? Bọn họ chỉ cần đi bói toán cho người ta vài lần đã kiếm đủ tiền cho cả nhà tiêu xài vài năm.

Thế nên, chuyện cưới hỏi a, vì để cho tâm tình con cháu được thư sướng, đương nhiên là thuận theo tự nhiên.

Hơn nữa, bọn họ biết bói toán, đương nhiên có tinh thần sớm giác ngộ của người biết tiên tri, nên việc chọn một nửa của mình tương đối dễ dàng hơn người bình thường.
Còn Hiên Viên nhị, cho tới nay chỉ là ngẫu nhiên bói toán, rồi tận tình đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, mọi việc khác đều là nha hoàn thiếp thân xử lý.

Hiên Viên thế gia có một câu danh ngôn, thân thể càng ít lây dính cát bụi thế gian chừng nào, linh hồn càng có thể tới gần thần thánh chừng đó.
Cho nên, Hiên Viên nhị thiếu giờ phút này hết sức rối rắm, nếu người mà Bùi Nhược Thần yêu nhất không phải là Ngự Thiên Dung, như vậy mình tới nơi này rất uổng phí, không thể nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của người nọ a!
“Ừm, Nhị thiếu à, công tử có sao không?” Phượng Hoa quan tâm hỏi.
Hiên Viên nhị thiếu thở dài, “Không sao, chỉ là có chút thất vọng mà thôi.


Trong cõi phàm trần, làm sao có thể việc gì cũng hài lòng được.

Ai… đạo lý này nói rất đúng a!”
Phốc!
Phượng Hoa thiếu chút bật cười ha hả, bất quá, nghĩ đến mục đích của Hiên Viên nhị thiếu, hắn cố nén lại.

Người này muốn đối phó Bùi Nhược Thần thế nào, hắn đều không ngại, nhưng không thể lợi dụng phu nhân để làm việc a! Có bản lĩnh thì tự mình đi đả kích Bùi Nhược Thần nha! Phu nhân không cần trở thành quân cờ của bất luận kẻ nào.
“Khụ khụ, Hiên Viên nhị thiếu, Phượng mỗ có một yêu cầu quá đáng, không biết Nhị thiếu có thể đáp ứng hay không?”
Hiên Viên nhị thiếu lúc này tâm tình rất mất mát, bất quá nghe được có người xin mình giúp đỡ, vẫn cố gắng vực dậy tinh thần để ứng phó, “Phượng công tử có chuyện gì, xin mời nói, nếu có thể làm được, ta đều nguyện ý hỗ trợ.”
“Vậy Phượng mỗ xin cám ơn Nhị thiếu trước.

Như Nhị thiếu đã thấy, ta thích phu nhân, nhưng phu nhân luôn phải chịu đau khổ, không biết Nhị thiếu có thể giúp phu nhân bói một quẻ, nhìn xem sau này có thể xu cát tị hung?”
Hiên Viên nhị thiếu ngước mắt nhìn Ngự Thiên Dung và Bùi Nhược Thần đang đứng phía xa, lại nhìn sang vẻ mặt thành tâm của Phượng Hoa, thở dài, “Chúng ta đã sớm tính qua quẻ mệnh của Ngự Thiên Dung.

Mệnh số của nàng có vẻ kỳ lạ, ban đầu là nhiều tai nạn, khó giữ hạnh phúc, sau đó thì khá tốt, mặc dù có vài kiếp nạn lớn, nhưng chỉ cần sự tồn tại của nàng có thể cảm động người nào đó bên cạnh, tự nhiên có thể biến nguy thành an, cuối cùng bình yên sống cả đời.

Bất quá, thế sự khó liệu, nàng có thể tiếp tục chống đỡ nữa hay không, thì phải dựa vào tâm tính của nàng, tóm lại, một câu, mọi sự đều có thể!”
Ách, nói thế này chẳng phải là vô ích? Phượng Hoa rất là bất mãn, chợt nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy của Hiên Viên nhị thiếu, trong lòng nảy ra một kế, bỗng nhiên cười nhìn hắn: “Nhị thiếu, công tử có phải rất muốn làm cho Bùi Nhược Thần kinh ngạc một lần?”

“Đúng vậy!” Hiên Viên nhị thiếu không chút do dự trả lời.
Phượng Hoa cười hắc hắc, “Ta chợt nghĩ ra một biện pháp…”
Hiên Viên nhị thiếu nghe xong cũng trộm cười rộ lên, “Nói cho cùng, mặc kệ hắn có thích vị phu nhân ở nhà kia không, nhưng nếu đã cưới rồi thì chính là tự đặt ra một nan đề.

Nếu hắn yêu Ngự Thiên Dung, mà dựa theo lời ngươi nói, Ngự Thiên Dung tuyệt đối không muốn làm thiếp, như vậy hắn sẽ không có cách nào vạn cả đôi đường! Hắc hắc, một bên là kế tóc thê tử trong người mang cốt nhục, một bên là tân hoan, để xem hắn làm sao bây giờ! Hừ, đến lúc đó ta nhất định cho hắn một món lễ vật lớn!”
Phượng Hoa phụ họa gật đầu, “Đúng đó a, nếu hắn muốn hưu thê, khó.

Còn không hưu thê, phu nhân nhà ta là tuyệt đối không chịu chấp nhận hắn!”
“Đúng vậy, đúng vậy, chủ ý này hay, thật thú vị a!” Hiên Viên nhị thiếu thư thái nở nụ cười, toàn bộ tâm tình không tốt vừa nãy đều chạy đi rồi.

“Bất quá, vạn nhất hắn thực hưu thê, chẳng phải là hắn se đi tranh nữ nhân với ngươi sao? Ngươi không phải…”
Phượng Hoa ha ha cười, “Không sao, ta đương nhiên có cách ứng phó, huống hồ, ta và hắn cũng không phải là tử địch, mặc kệ thế nào cũng sẽ không đến mức không chết không ngừng! Ta nghĩ, mục đích của Nhị thiếu cũng chỉ là để xả giận, không phải là muốn làm hại hắn cửa nát nhà tan, đúng không?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là xả giận thôi, cửa nát nhà tan làm cái gì, ta cũng không phải là hạng người ác độc!” Hiên Viên nhị thiếu thực đứng đắn trả lời.
Phượng Hoa thưởng thức vỗ vỗ vai Hiên Viên nhị thiếu, “Tính tình này của Nhị thiếu, Phượng mỗ càng nhìn càng thấy thư thái.

Lần này coi như là ta thiếu công tử một ân tình, về sau có chuyện gì, chỉ cần là chuyện ta có thể giúp, nhị thiếu chỉ cần nói một câu, ta nhất định ra tay!”
Hiên Viên nhị thiếu ha ha cười, “Ta cũng thích người sảng khoái như ngươi! Ha ha!”

Phượng Hoa bên này bàn bạc xong, Bùi Nhược Thần bên kia cũng đã thỏa thuận đâu vào đấy.


Chỉ là, ai cũng không biết, Bùi Nhược Thần cư nhiên đã nghe không sót một chữ mẩu đối thoại của Phượng Hoa và Hiên Viên nhị thiếu, nghe xong còn lộ ra nồng đậm ý cười, làm cho Ngự Thiên Dung thấy rất khó hiểu, “Ngươi có chuyện thật cao hứng sao?”
Bùi Nhược Thần bừng tỉnh, nhàn nhạt cười, “Không có, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cũ rất thú vị mà thôi.”
“Ồ? Thật không? Là chuyện gì?”
“Không có gì, về sau có thời gian ta sẽ nói cho nàng, hiện tại, vẫn là tập trung luyện tập đi!”
“Cũng được.”
Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn Phượng Hoa cách đó không xa, bỗng nhiên mở miệng nói: “Khúc cầm của Phượng Hoa không tệ, nàng cũng học đi, rất có hiệu quả khi đối phó Thú Giới, có thêm một cường thủ thì nhiều một phần phần thắng! Hơn nữa, nội lực của nàng bây giời tốt hơn Phượng Hoa một chút, nếu khúc cầm đó để cho nàng phát huy, hiệu quả hẳn là rất tốt.”
“Ôi chao, chỉ còn có vài ngày, sẽ kịp sao?” Ngự Thiên Dung có chút chờ mong có chút lo lắng.

Nàng đương nhiên muốn học loại công phu có thể khắc chế Ma Âm của Bùi Nhược Thần, thứ này chỉ cần nghĩ liền động tâm a!
Bùi Nhược Thần thấy vẻ hung phấn trong mắt nàng, cười nhẹ, “Vậy phải xem bản lĩnh của nàng, hơn nữa, ta muốn nói cho nàng một chuyện, tiếng đàn đó đúng là có tác dụng đối với Ma Âm, đối với Thú Giới có lực chấn nhiếp, nhưng những khi không có Ma Âm, nàng vẫn còn kém hơn ta nhiều lắm! Cho nên, mặc kệ khi nào cũng đừng đắc ý.”
A!
Trắng trợn đả kích, tuyệt đối là đả kích! Ngự Thiên Dung thực bất mãn trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Ta cũng không tin ta vĩnh viễn cũng thắng được ngươi!”
“Ồ, vậy sao, ta đây cũng không dám nói, bất quá, cho dù thắng được ta, nàng định làm cái gì? Chẳng lẽ muốn dùng sức mạnh đẩy ngã ta?”
Ách! Ngự Thiên Dung phút chốc đỏ bừng mặt, cái gì mà dùng sức mạnh với hắn a, nàng chỉ là không muốn bị hắn ức hiếp mà thôi, sao lại nghĩ đến chuyện khác chứ!
“Ha ha, Thiên Dung a, nàng chẳng lẽ đã quên, thân thể mà hiện nàng đang ở, từng hại ta thất thân?”
Bùi Nhược Thần nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Ngự Thiên Dung một câu, làm cho Ngự Thiên Dung hoàn toàn đỏ mặt, đỏ đến độ sắp bốc cháy, một hồi thật lâu cũng không ngẩng đầu lên được.

Thật vất vả bình ổn tâm tình, đến lúc nàng giương mắt lên đã không còn đỏ mặt xấu hổ nữa, mà là tức giận bất bình: “Chuyện đó cũng không phải là lỗi của nàng ấy, cũng không phải lỗi của ta, nói trắng ra là, ngươi mới người chiếm tiện nghi, đừng nói cứ như mình bị chịu thiệt! Hừ!”
Bùi Nhược Thần ho nhẹ hai tiếng, Ngự Thiên Dung mới phát hiện mình vừa rồi có chút cao giọng, khiến ba người kia đều quay sang nhìn, nhất thời hận không thể tìm một lỗ để chui vào.
Bùi Nhược Thần lại thực thư thái nở nụ cười, cười đến sáng lạn vô cùng!
Ở một góc khác, tình hình hoàn toàn trái ngược, Nam Cung Tẫn vừa đi trở về, thấy cảnh như vậy, sắc mặt hết sức âm trầm.


Bất quá, cũng không thể phủ nhận, thấy Bùi Nhược Thần cười sáng lạn như vậy, hắn cư nhiên cảm thấy an ủi.

Cho tới nay, hắn đều cảm thấy vị biểu ca này, xuất sắc thì có xuất sắc, nhưng cũng quá lạnh lùng.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy biểu ca thoải mái như thế, nếu, nữ nhân có thể làm cho biểu ca thoải mái không phải là Thiên Dung, không phải phu nhân trước kia của mình, thì tốt biết bao?
Đáng tiếc, từ “nếu” đó không thể xảy ra.
Duệ Nhi, thật là cốt nhục của biểu ca! Không cần lấy máu nghiệm thân cũng biết, bọn họ quả thực chính là được đúc ra là một khuôn! Nếu không phải vậy, hắn sao lại để yên cho đứa nhỏ kia sống tới ngày nay? Chính là bởi vì đứa nhỏ đó là cốt nhục của vị biểu ca tôn kính của hắn, hơn nữa biết biểu ca cũng là bị tính kế, mới nhịn đau buông tha đứa nhỏ kia!
Nhưng, lúc này, hắn cảm thấy có chút hận ý, vì sao biểu ca không thể nhường mình một bước, vào lúc mình đã hối hận, vì sao không thể giúp mình một phen? Ngược lại còn họa vô đơn chí đả kích?
Bùi Nhược Thần lẳng lặng đi ngang qua Nam Cung Tẫn, cuối cùng lưu lại một câu, “Một ngày nào đó, đệ sẽ hiểu rõ mọi chân tướng.

Ta cam đoan, ngày đó, sẽ không xa.

Vào ngày rời khỏi Hàn Băng Cốc, ngươi sẽ biết chân tướng.”
Nam Cung Tẫn cứng đờ người: chân tướng? Biểu ca nói như vậy là có ý gì?
“Nam Cung Tẫn, đã trở lại thì mau bắt đầu luyện tập đi, ta thực thích thanh Địa Hoang Kiếm này, nhất định phải mang trở về, cho nên, chúng ta phải thắng a!”
A? Bốn nam nhân đều không nói gì nổi nhìn nàng.

Nữ nhân này, Hàn Băng Cốc đem tương lai mình đều giao cho ngươi, mà ngươi cố gắng lại là vì lấy được bảo kiếm nhà người ta, thế này cũng quá đả thương tâm linh người ta nha!
“Ha ha, mọi người đều nhanh luyện tập đi!” Ngự Thiên Dung vuốt mũi cười gượng hai tiếng, nàng chỉ là tiện thể nói ra một câu trong lòng thôi, có cần nhìn nàng như vậy sao? Hơn nữa, vì mang bảo kiếm về hay vì Hàn Băng Cốc, chẳng phải đều là phải thắng Thú Giới sao? Tuy rằng điểm xuất phát có chút khác biệt, nhưng kết quả cũng giống nhau a!
Hắc hắc, mình hỗ trợ người ta, được trả chút thù lao là chuyện đương nha! Tuy rằng Hàn Băng Cốc đã cứu bọn họ, nhưng bọn họ lần này cũng là dùng tánh mạng để chiến đấu nha!