Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 414: Bảo Hộ Lẫn Nhau






Đàm tam thiếu vừa nói xong liền thấy xấu hổ, không nghĩ tới mình cư nhiên sơ ý thốt ra biệt danh mà mình tự đặt cho Phượng Hoa! Liếc nhìn Phượng Hoa một cái, tựa hồ hắn không có nghe thấy, may thật! “Ai nha, nhị tiểu thư của ta a, ngươi mau dẫn người đi đi! Hai người chúng ta có thể ứng phó, nhưng nếu thêm hai nữ nhân các ngươi ở trong này liền khó nói!”
Hàn Nhị tiểu thư nhìn thoáng qua Ngự Thiên Dung, nàng ta vẫn ngồi trên cây, bất quá là đổi một gốc đại thụ khác thôi.

Vẻ mặt Ngự Thiên Dung cũng khẩn trương, nhưng rõ ràng không sợ! Nàng vẫn luôn tập trung chú ý nhìn con gấu trắng đang giao chiến với Phượng Hoa, tựa hồ đang tự hỏi vấn đề gì.
“Hãy vì mọi người trong Hàn Băng Cốc, ngươi phải là người thứ nhất bảo hộ an toàn cho nàng ấy, chẳng lẽ ngươi đã quên tầm quan trọng của nàng?” Ngữ khí của Đàm tam thiếu bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, làm cho Hàn Nhị tiểu thư tỉnh ngộ lại.

Đúng vậy, cho dù là vì Hàn Băng Cốc, nàng cũng phải ưu tiên bảo hộ nàng ấy rời đi trước!
Thân ảnh Hàn Nhị tiểu thư chợt lóe, chạy đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân, chúng ta trước lui về tìm giúp đỡ đi!”
“Ta muốn ở lại nhìn xem.” Ngự Thiên Dung nhìn Phượng Hoa giao chiến, rất là lo lắng.
Hàn Nhị tiểu thư nhíu mày, “Ta cũng lo cho hắn, nhưng chúng ta lưu lại cũng không thể giúp được gì, đi thôi!” Nói xong cũng không quản Ngự Thiên Dung có đáp ứng hay không liền ôm ngang người Ngự Thiên Dung, chạy vội xuống núi.
Bị ôm đi ngoài ý muốn, Ngự Thiên Dung cũng không có phản kháng, mặc Hàn Nhị tiểu thư mang bản thân rời đi.

Tâm tình của Hàn Nhị tiểu thư hiện tại thập phần phức tạp, nàng cứ nghĩ người này nhất sẽ giãy dụa một chút, tỏ vẻ quan tâm Phương Hoa, giống như nàng không muốn rời đi, muốn ở lại cùng Đàm tiểu tử đồng cam cộng khổ.
Thật không ngờ Đàm tiểu tử lần này lại suy nghĩ cho thân phận của mình, lo lắng cho Hàn Băng Cốc! Hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy có chút xa lạ.

Đúng vậy, xa lạ, từ trước đến nay, hắn luôn nói Hàn Băng Cốc không có liên quan gì đến hắn, người khác sống chết thế nào, hắn cũng mặc kệ.

Là cái gì đã cải biến hắn? Là vì bọn họ đến đây sao?
“Hàn Nhị tiểu thư, ta nghĩ, ngươi hãy chuyên tâm chạy đi! Những chuyện khác chờ hắn trở về lại nghĩ cũng không muộn!” Giọng Ngự Thiên Dung vang lên bên tai, Hàn Nhị tiểu thư có chút xấu hổ, vội vàng chạy nhanh hơn.
Vừa đi đến giữa sườn núi, liền nhìn thấy một thân ảnh cấp tốc tiến đến, nhìn kỹ lại, cư nhiên là Nam Cung Tẫn!
Ngự Thiên Dung thấy Nam Cung Tẫn đến, khe khẽ thở dài, “Nhị tiểu thư, thả ta xuống dưới đi!”
Nam Cung Tẫn vọt tới trước mặt các nàng, thấy Ngự Thiên Dung không có bị thương, trong lòng âm thầm thở phào một hơi, nàng không có việc gì là tốt rồi.


Hắn vốn đang luyện võ ở Đàm gia, bỗng nhìn thấy một luồng sương khói dâng lên, lại nghe người Đàm gia nói đó là dấu hiệu người Hàn Băng Cốc cầu cứu, mà phương hướng kia vừa vặn là hướng đi của Ngự Thiên Dung, hắn sợ tới mức lập tức chạy đến.
“Nam Cung Tẫn, Phượng Hoa còn ở phía trên, ngươi đi hỗ trợ đi!”
Nam Cung Tẫn mặt nhăn mày nhíu, “Vậy còn ngươi?”
“Ta và Hàn Nhị tiểu thư xuống núi trước, ngươi đi giúp bọn họ, hai người chúng ta không có việc gì.”
Nam Cung Tẫn có chút không vui, người khác thế nào hắn không để ý, nhưng hắn không muốn để nàng chịu thương tổn!
“Đi đi, ta không sao!”
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của nàng, Nam Cung Tẫn thầm than một tiếng, lắc mình rời đi.
Hàn Nhị tiểu thư nhìn theo thân ảnh Nam Cung Tẫn, ngẩn ngơ nghĩ: nam nhân này thật là đại tướng quân của một nước sao?
“Nhị tiểu thư, ta có chút buồn nôn, phiền ngươi dẫn ta đến dưới gốc cây bên kia nghỉ một lát đi!”
Hàn Nhị tiểu thư đang ngẩn người chợt hoàn hồn, thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung có chút trắng nên không chút hoài nghi, nghe lời dẫn Ngự Thiên Dung đến dưới một gốc đại thụ.

Ngay lúc nàng vừa buông lỏng Ngự Thiên Dung ra, trên người lập tức bị điểm huyệt, nàng trừng lớn mắt, “Ngự Thiên Dung, ngươi muốn làm cái gì?”
“Không có gì, ta không thể bỏ lại Phượng Hoa một mình để đào tẩu! Nhị tiểu thư, ngươi hãy ở chỗ này chờ chúng ta! Y thuật của ngươi tốt lắm, cho nên, ngươi không thể bị thương!”
Không đợi Hàn Nhị tiểu thư nói gì nữa, Ngự Thiên Dung liền dùng kim đao và kim tuyến trở lại lên núi.
Nhìn thân ảnh kia thoăn thoắt phóng kim đao để bay lên núi, Hàn Nhị tiểu thư ngây người, bóng lưng không chút do dự đó đột nhiên khiến nàng cảm thấy thật xinh đẹp đến giả dối, không sai, nhất định là ảo giác, nàng còn khuya mới thừa nhận nữ nhân này là xinh đẹp!
Nhưng, thân ảnh kia quả thật rất tỏa sáng, ít nhất là phóng khoáng hơn bản thân mình nhiều.

Nàng ta có thể liều lĩnh trở lại bên cạnh người mình thích, mà mình thì vì thân phận của Hàn Băng Cốc nhị tiểu thư nên phải ở lại, trở thành người đứng phía sau, không thể kề vai chiến đấu cùng với người mình thích…
Xú tiểu tử, ngươi vạn vạn đừng để bị thương! Cho dù bị thương, cũng trăm ngàn đừng để quá thảm.

Khi Ngự Thiên Dung trở lại trên núi, vừa lúc nhìn thấy cảnh bông tuyết đang bay tán loạn xung quanh, bên trong có bốn thân ảnh đang đánh nhau kịch liệt, cái bóng khổng lồ đương nhiên là là con gấu trắng, ba cái còn lại hiển nhiên người phe mình!
Chỉ là một con gấu trắng thôi, sao nó lại biết võ công, còn có, hình như, thể lực rất phi phàm? Võ công của Phượng Hoa vốn đã rất tốt, ở Hàn Băng Cốc tu luyện hai tháng lại cao thêm một tầng, tin chắc phóng mắt nhìn khắp giang hồ, cũng không có vài địch thủ.


Nhưng khi đối phó con gấu này, ba người bọn họ hợp lại cũng chỉ hơi chút chiếm ưu thế.
Trong lúc giao chiến, ba người tuy rằng chưa từng cùng nhau diễn luyện, nhưng vẫn phối hợp rất tốt, liên tiếp làm gấu trắng bị thương, đáng tiếc mỗi lần chỉ bị thương chút da lông, mà da lông của con gấu này thật sự là quá dày!
Thiên Hạt Kiếm của Nam Cung Tẫn sau khi uống máu trở nên có chút yêu dị, không chỉ liên tục phát ra ánh sáng tím, còn ẩn ẩn lấp lóe hưng phấn, giống như tìm được con mồi vô cùng tốt.
Điểm này, mọi người ở đây đều phát hiện, mà gấu trắng rõ ràng rất tức giận, bất quá lại có vài phần cố kỵ Thiên Hạt Kiếm, luôn cố gắng tránh đi thân kiếm.
Bỗng nhiên, con gấu trắng rống to một tiếng, luân phiên xuất chưởng, Phượng Hoa đứng mũi chịu sào, bị đánh bay ra ngoài.

Đàm tam thiếu giận quát một tiếng, vung kiếm công kích lại, cũng bị đánh bay ra, may mà Nam Cung Tẫn kịp thời tấn công, chặn được một ít lực đạo, mới giúp Đàm tam thiếu có thể thăng bằng thân mình.

Đàm tam thiếu vừa đứng vững liền đảo mắt tìm Phượng Hoa, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền há hốc mồm: nữ nhân này sao lại trở lại? Hàn nha đầu đâu?
Ngay lúc Phượng Hoa bị đánh bay, Ngự Thiên Dung liền lắc mình tiếp lấy hắn, cùng nhau rơi xuống mặt tuyết.

Phượng Hoa nhìn thấy Ngự Thiên Dung, cũng rất khiếp sợ, “Phu nhân, sao ngươi trở lại?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Bởi vì ngươi còn đây a!”
Trái tim Phượng Hoa, cái khối vẫn luôn cứng rắn trong lòng, giờ khắc này hoàn toàn phá xác.

Trên đời này, thật sự có một người muốn bảo hộ hắn, không có chút tư tâm sao? Hắn vẫn luôn không dám xa cầu có một người như vậy, nhưng điều mà hắn chờ đợi cư nhiên đến dễ dàng như thế, lại là dùng phương thức này để xuất hiện bên cạnh hắn!
Trái tim, giữa cảm xúc mãnh liệt mênh mông, giống như bị say xóng quay cuồng, “Phu nhân…”
“Tránh ra!” Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy Phượng Hoa ra xa hơn mười thước, đồng thời, tay kia vung lên đón lấy một chưởng của gấu trắng.
“Oành!” một tiếng nổ tung, hai chưởng phong va vào nhau, cư nhiên tạc lủng thành một cái động lớn giữa vùng tuyết trắng.

Bông tuyết tung lên, bay tứ tán bám đầy trên một người một gấu.


Gấu trắng vốn là lông trắng, bị tuyết bám vào cũng không có gì khác.

Còn Ngự Thiên Dung vốn mặc quần áo màu trắng, khoác áo lông cáo, hơn nữa tóc màu trắng, giờ bị một lớp tuyết phủ lên, chỉ chừa mỗi khuôn mặt, thoáng chốc trở nên có vẻ u nhã, như một đóa hoa lan trong rừng vắng.
“Phu nhân!” Phượng Hoa bị thương, yếu ớt gượng đứng lên.

Ngự Thiên Dung cũng không quay đầu lại, “Tam thiếu, ngươi đưa Phượng Hoa rời đi.

Nam Cung Tẫn, ngươi cản phía sau!”
Nam Cung Tẫn không nói một tiếng nắm chặt Thiên Hạt Kiếm trong tay, trong ánh mắt chỉ có con gấu trắng.

Lần này, mục tiêu liệp sát của hắn chính là con gấu trắng này! Bởi vì nó dám làm cho Ngự Thiên Dung đổ máu!
Trong lòng Ngự Thiên Dung kỳ thật rất chấn động.

Cửu Thiên Huyền Công của nàng đã đạt đến tầng thứ sáu, cho dù không phải tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng cũng đã là rất siêu việt rồi! Nhưng, một chưởng vừa rồi đã khiến cho nàng đổ máu.

Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ võ công của con gấu này quả thực lợi hại hơn bất kì người nào đang có mặt ở đây.
“Nữ nhân, ngươi chính là người mà Hàn Băng Cốc đang chờ đó sao?”
Bỗng nhiên, một giọng nói nặng nề buông xuống như một kinh lôi.

Ba nam nhân đều khiếp sợ nhìn con gấu trắng, nó cư nhiên có thể nói?
Chẳng lẽ lại là một con dị thú quý hiếm? Ngự Thiên Dung giương mắt quan sát con gấu, phát hiện ánh mắt con gấu cũng nhìn về phía nàng.

Ánh mắt một người một thú ngay tại không trung va chạm vào nhau!
Là địch! Trực giác nói cho Ngự Thiên Dung biết, con gấu này là địch không phải bạn.
Là nàng! Trực giác nói cho gấu trắng: nữ nhân chính là người mà Hàn Băng Cốc phải đợi!

Nhất thời, trong đầu một người một gấu đều hiện lên suy nghĩ giống nhau: không thể để đối phương còn sống rời đi!
Vì thế, một người một gấu liền không hề do dự đánh lên, so nội lực, so chiêu thức, so kỹ xảo.

Đánh liên tiếp mấy chiêu, gấu trắng phát giác đối phương không đơn giản như những gì mình thấy, trong mắt không khỏi hơn một chút thâm trầm.

Nó, thân là đệ nhất thú vương, cư nhiên bị bốn kẻ phàm nhân này gây rối, thật sự không thoải mái!
Trong lòng khó chịu, Thú Vương cũng không khách khí.

Trong mắt nó, không có suy nghĩ thương hương tiếc ngọc, cho nên, nó càng thêm tăng mạnh công kích về phía Ngự Thiên Dung, làm cho Ngự Thiên Dung và Nam Cung Tẫn đều càng lúc càng chật vật.

Nhất là Thiên Dung, hai chân không thể đi lại, một bên nghênh địch, một bên nương nhờ kim đao để di động cơ thể, tình hình càng thêm cực kỳ nguy hiểm.

Nam Cung Tẫn phải liều mạng mới kéo được nàng vòng trở về từ quỷ môn quan mấy lần.
Ngự Thiên Dung cũng nổi giận, cư nhiên bị một con vật làm cho chật vật không chịu nổi, nhất là ánh mắt nó đầy vẻ châm biếm, rõ ràng là đang chơi trò mèo vờn chuột, đáng giận! Nàng nhất định phải tìm cơ hội đả bại nó!
Vuốt ngực nhịn đau, Ngự Thiên Dung thầm mắng không thôi, bỗng nhiên, bàn tay nàng chạm đến thứ gì đó trong người, trong lòng liền vui vẻ.

Mình còn có độc dược a, hừ hừ, mê dược, loại mê dược mạnh nhết, không tin là không làm nó hôn mê được!
Nghĩ đến liền làm, Ngự Thiên Dung lại một lần nữa tiến sát về phía con gấu, nhưng chỉ là bay sát ngang qua, không có ra tay công kích, nhìn giống như là lỡ tay vuột mất cơ hội.

Trong mắt gấu trắng liền hiện lên vẻ cười nhạo: nữ nhân không biết lượng sức!
Bỗng nhiên, mắt nó cuồng nộ lên, nó trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Hạ độc, quả nhiên là nhân loại hạ lưu!”
Nói xong, nó vung tay, chưởng phong ùn ùn kéo đến, vây lấy Ngự Thiên Dung, làm cho Ngự Thiên Dung thậm chí không thể nhúc nhích.

Mắt thấy kia những cái móng vuốt to lớn kia sắp bắt lên người nàng, một bóng người chợt bay vèo tới, ôm nàng nhảy ra phía sau, lại như trước không tránh thoát một chưởng này.
Roẹt một tiếng, cùng với tiếng quần áo bị xé rách, Phượng Hoa nhịn không được kêu lên đau đớn, nhìn xuống thấy ánh mắt khiếp sợ của Ngự Thiên Dung, hắn ôn nhu nhoẻn miệng cười, “Phu nhân, ngươi không có việc gì là tốt rồi!”