Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 410: Đây Là Yêu Đúng Không






Ngự Thiên Dung bị Phượng Hoa hôn đến thất điên bát đảo, rốt cục chỉ có thể đỏ bừng mặt trừng trừng nhìn Phượng Hoa, lại không thể mở miệng phản bác hắn, bởi vì chỉ cần nàng phản bác một câu, thằng nhãi này sẽ lập tức xông tới phi lễ! Vừa giận lại vừa bất đắc dĩ, thật ra, chỉ cần nàng muốn, đương nhiên có thể đánh hắn, nhưng nàng lại luyến tiếc làm hắn bị thương nặng a, mà những chiêu thức bình thường căn bản không tác dụng với hắn!
Đối với tình cảnh này, Ngự Thiên Dung tức giận đến nghiến răng, thầm nghĩ về sau thế nào cũng phải học một môn võ công chuyên khắc chế thằng nhãi này, bằng không, mình còn có thể ngẩng đầu lên được sao?
Phượng Hoa có chút thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng, “Phu nhân a, thân mình này của ngươi không đủ mạnh mẽ a! Tuy rằng hương vị cũng không tệ!”
“Cút!”
Ngự Thiên Dung rốt cuộc nhịn không nổi nữa, vung tay tung ra một chưởng, ném Phượng Hoa rời xa chiếc giường.

Nhịn thì cũng chỉ có mức độ thôi! Hắn phi lễ nàng còn dám bình phẩm này nọ như thể vừa nhấm nháp món ăn gì đó, thế này mà không giận được sao?
“Ai —— phu nhân đừng nóng giận, ta là quan tâm thân thể của ngươi a!”
“Câm mồm!”
“Được được, không nói.” Phượng Hoa ha ha cười, dù sao cũng đã ăn được vào miếng đậu hủ, không thể quá gấp gáp, bằng không, thật sự chọc giận nàng sẽ mất vui, “Khụ khụ, phu nhân a, ta nghe Hàn nhị tiểu thư nói, ngươi luyện một môn huyền công rất lợi hại, nàng ta nói, nếu ngươi phá được cửa cuối cùng, có thể biến tóc trắng thành tóc đen a! Phu nhân hiện tại đến tầng thứ mấy rồi?”
Cửu Thiên Huyền Công còn có công hiệu này? Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Phượng Hoa, lập tức lại bĩu môi, “Cửa cuối cùng cửa? Ta hiện tại mới ở tầng thứ tư thôi, còn tận năm tầng! Công phu này không phải dễ thăng cấp như vậy.

Luyện đến tầng thứ tư cũng bởi vì có tên Bùi Nhược Thần kia hỗ trợ mới thành!”
Bùi Nhược Thần hỗ trợ? Ánh mắt Phượng Hoa đột nhiên sáng ngời, “Hắc hắc, phu nhân, vậy có thể bảo hắn tiếp tục hỗ trợ a, hắn dù sao nhàn rỗi, không có chuyện gì làm!”
Nhàn rỗi không có việc gì? Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt Phượng Hoa mắt một cái, nhàn rỗi không có việc gì là ngươi đó! Bùi Nhược Thần có cả đống thủ hạ dưới trướng, không biết đang mưu tính làm chuyện lớn gì đây! “Quên đi, thuận theo tự nhiên đi! Ta đã nói quá rất nhiều lần, ta cảm thấy như vậy rất tốt, ngươi không cần quan tâm.”
Phượng Hoa thực vô tội nhìn nàng, “Phu nhân, ta biết ngươi thích, nhưng ngươi có nghĩ tới Duệ Nhi không? Ngươi cảm thấy Duệ Nhi sẽ thích ngươi tuổi trẻ tóc bạc sao? Ngươi cảm thấy hắn sẽ thích mình có một bà mẹ tóc bạc hai mươi mấy tuổi sao?”
Duệ Nhi? Ngự Thiên Dung ngẩn người, Duệ Nhi là đứa nhỏ của thế giới này, tư tưởng của hắn hiển nhiên là chịu ảnh hưởng sâu sắc của thời đại này, mình thiếu chút nữa là đã xem nhẹ cảm giác của hắn.

Nếu suy nghĩ cho Duệ Nhi, xem ra đúng là phải về biến trở lại tóc đen mới tốt!
Phượng Hoa biết mình đã lung lay được nàng, vội rèn sắt khi còn nóng, “Phu nhân, dù sao hiện tại chúng ta ở Hàn Băng Cốc cũng không chuyện gì làm, không bằng chuyên tâm luyện công, vậy mới không lãng phí thời gian! Mà quan trọng nhất là, sau khi xuất cốc, nếu võ công của chúng ta tiến nhanh, có thể thuận lợi báo thù, hừ hừ, đám cừu nhân này, chúng ta đều phải hồi báo thật tốt mới được!”
“Ừm, nói cũng phải, quả thật nên hồi báo thật tốt một phen!” Ngự Thiên Dung nhớ tới Ngự Liên, nhớ tới Tần Khiếu, nhớ tới Vô Nhan, nhớ tới Mê Huyễn Cung, còn có đám người Cốc gia từng muốn giết nàng.
“Phu nhân, về phần tình cảm của chúng ta, ngươi có thể chậm rãi cân nhắc, ta nguyện ý chờ!” Phượng Hoa ôn nhu cười nhìn Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung nhất thời bị ý cười ôn nhu của hắn hấp dẫn, kìm lòng không đậu cười theo.

Phượng Hoa ôn hòa thế này thật sự rất có ý tứ a! Hắn không chỉ có yêu nghiệt, còn thực am hiểu lợi dụng tướng mạo của mình nha!
Dỗ dành một hồi, Ngự Thiên Dung rốt cục nguôi giận, cùng Phượng Hoa đắm chìm trong thế giới võ học.

Hai người đều muốn đề cao tu vi của mình, hơn nữa, hai người còn cùng âm thầm thề mới cao tay hơn đối phương một chút, như thế mới tiện khi dễ đối phương a! Ôm tâm tư như vậy, hai người càng thêm hăng hái phấn đấu!

Trong lúc Phượng Hoa và Ngự Thiên Dung đang bận rộn phấn đấu trong cốc, người ở ngoài cốc cũng luôn luôn không ngừng bận rộn.

Triển Cảnh bận cùng Duệ Nhi ứng phó kiếp nạn hồng nhan, Bùi Nhược Thần thì vừa nhận được thư của Nam Cung Tẫn, liền rời đi Thiên Trúc, đi tìm đương gia của Hiên Viên gia tộc.
Dọc theo đường đi, Bùi Nhược Thần đều hết sức trầm mặc, khiến hai vị hộ vệ đi theo ai oán dị thường.

Bởi vì công tử nhà bọn họ tuy rằng bình thường không thích nói chuyện, bất quá không đến nỗi tối tăm như vậy.

Nay, khuôn mặt kia của công tử quả thực chính là khúc nhạc dạo trước cảnh bão táp mưa sa, một chữ: buồn; hai chữ: rất buồn; ba chữ: rất rất buồn!
Thật vất vả đến trước cửa một khách sạn, hai người nhìn thoáng qua nhau, một người mở miệng nói: “Công tử, chúng ta đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi!”
Bùi Nhược Thần lãnh đạm đảo mắt nhìn khách sạn, khẽ gật gật đầu liền nhấc chân đi vào, hai hộ vệ kia thầm thở phào trong lòng, rốt cục không cần lại màn trời chiếu đất!
Trời biết công tử nhà bọn họ muốn đến cái Hiên Viên thế gia kia làm cái gì, vào thời khắc khẩn trương này lại đi tìm Hiên Viên gia chủ để bói toán, có phải kì quái quá không? Bình thường đâu thấy công tử tin tưởng mấy chuyện này a!
Hai hộ vệ này đều là tâm phúc của Bùi Nhược Thần, người nhìn có vẻ khôi ngô tên là Trương Kiều, còn người nhỏ gầy hơn tên là Lâm Vũ.
Bọn họ vốn được Bùi Nhược Thần an bài đứng chờ trên đường hồi kinh, không biết vì sao, công tử nhà bọn họ bỗng trở lại, thoạt nhìn không thấy bị thương cái gì, nhưng khí chất lại hoàn toàn biến hóa, căn bản khiến bọn họ chẳng đoán được cái gì.
“Công tử, chúng ta đi tìm Hiên Viên đương gia là vì đại sự sao?”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Lâm Vũ một cái, “Không biết chuyện này có tính là đại sự không.”
A? Công tử làm sao vậy? Lâm Vũ bị bộ dạng thâm tình mê muội của Bùi Nhược Thần làm cho trở tay không kịp, công tử nhà bọn họ sao tự dưng lại lộ ra biểu tình này?

“Lâm Vũ, ngươi có biết… cảm giác lo được lo mất là thế nào không?”
A? Lo được lo mất? Lâm Vũ trừng lớn mắt nhìn vị chủ tử phong hoa tuyệt đại của mình, che lại nghi hoặc, nhẹ giọng trả lời: “Đại khác chính là lo rằng mình không chiếm được, chiếm được rồi lại sợ mất đi!”
“Như vậy, khi ngươi biết một người đã mất đi, trong lòng bỗng nhiên vắng vẻ, vậy là cái gì? Khi ngươi nghe người khác nói một người đã chết, hoặc là khó thoát khỏi cái chết, trong lòng liền không yên bất an, tích tụ khó trừ, thậm chí còn không muốn tin rằng người kia rời đi nhân thế, muốn đi tìm một tia hy vọng —— vậy lại là cái gì?”
Oong một tiếng, Lâm Vũ cảm giác đầu mình như nổ tung, những lời vừa rồi, hắn không có nghe sai, đúng không? Công tử nhà bọn họ, vị chủ tử cao cao tại thượng nhà bọn họ cư nhiên —— che dấu nội tâm mừng như điên và kích động, Lâm Vũ tận lực khống chế bản thân, làm cho giọng nói của mình có vẻ bình thường một chút, “Công tử, y theo kinh nghiệm của ta, cảm giác đó hơn phân nửa là đã yêu một người.”
Bùi Nhược Thần đột ngột xoay người, nhìn chằm chằm Lâm Vũ, “Ngươi nói cái gì?”
Lâm Vũ bị dọa hết hồn, “Thuộc hạ nói là, cảm giác đó có thể là cảm giác yêu một người, công tử, chẳng lẽ ngài không biết sao?”
Ánh mắt Bùi Nhược Thần bỗng thoáng hiện một chút xấu hổ, mau chóng xoay lưng về phía lâm vũ, ho nhẹ hai tiếng, “Ta chỉ là… Thuận miệng hỏi một chút.”
Yêu, hắn yêu Ngự Thiên Dung sao? Buồn cười! Hắn vẫn luôn xem nàng là một món tiêu khiển thú vị, cư nhiên lại biến thành yêu nàng, càng buồn cười là chính mình ngay cả khi nào bắt đầu yêu nàng cũng không biết.
Lúc nhận được huyết thư của Nam Cung Tẫn, hắn cảm thấy hô hấp thiếu chút nữa đều dừng lại, tin tức dũng mãnh chảy vào đầu hắn chính là không có khả năng, nàng sao có thể dễ dàng chết đi như vậy? Còn tên Phượng Hoa kia nữa, tên đó thấy thế nào cũng là một tai họa, tục ngữ nói, tai họa di ngàn năm a! Hắn không tin hai người bọn họ đã chết!
Cho nên, hắn tới nơi này, hắn muốn đi tìm đương gia của Hiên Viên thế gia, muốn nhờ người đó tính một quẻ, hắn muốn tìm bọn họ trở về!
Hắn không tinh quỷ thần linh tinh, bất quá hắn vẫn có chút tin tưởng thuật bói toán, dù sao, thuật bói toán của Hiên Viên thế gia quả thật danh bất hư truyền.
Bóng đêm dần dần rơi xuống, Bùi Nhược Thần một mình thổi sáo, tiếng sáo khiếp người nhưng cũng mê hoặc lòng người, mang đến cho đêm đen một chút thần bí và cô độc.
Trong căn phòng kế bên phòng của Bùi Nhược Thần, Lâm Vũ đang nhỏ giọng kể lại phỏng đoán của mình cho Trương Kiều nghe.

Trương Kiều hồ nghi nhìn Lâm Vũ, “Ngươi xác định người mà công tử nói là chính mình?”
“Hơn phân nửa là vậy.

Ngươi cẩn thận ngẫm lại đi, suốt cả chặng đường, biểu hiện của công tử có phải có chút quái dị không? Giống như thực sốt ruột tìm đương gia của Hiên Viên thế gia để hỏi mấy chuyện thần bí may rủi vậy, ngươi nói, nếu không phải thực sự để ý một người, công tử sao lại sốt ruột như thế a?”
“Nói cũng phải, vậy ——” Trương Kiều nhìn ra ngoài cửa, xác định công tử nhà mình không chú ý đến bọn họ mới thấp giọng nói: “Chúng ta có nên đem việc này nói cho lão tướng quân không?”
“Ngươi ngốc à, sự tình hiện tại còn chưa tới thời khắc mấu chốt đâu, sao có thể đả thảo kinh xà, ngươi cũng biết tính tình lão tướng quân rồi, cực kì mạnh mẽ vang dội, vạn nhất lão tướng quân kích động chạy tới đây, công tử có thể không trách chúng ta sao?”
Trương Kiều gật gật đầu, “Nói phải a, chúng ta cứ quan sát trước đã.


Bất quá, ngươi cảm thấy công tử là vì vị Ngự phu nhân kia mà lo lắng sao?”
“Hơn phân nửa là vậy.

Ta nghe nói, Ngự phu nhân gặp kiếp nạn ở Thiên Trúc, tựa hồ vẫn chưa bình an về nhà.”
“Ngươi là nói, công tử tìm Hiên Viên gia chủ là vì nàng ấy?”
Lâm Vũ tự tin gật gật đầu, “Hơn phân nửa rồi.

Ngươi quên sao, lúc ở nhà, phu nhân chúng ta còn mấy lần vì Ngự phu nhân mà tức giận a! Lần đó tranh bị trộm, lúc ta thay thiếu gia điều tra, phát hiện sự việc cư nhiên có liên quan đến phu nhân, sau lại xem biểu hiện của phu nhân… Ừm, không thể trốn khỏi ánh mắt của ta, toàn bộ đều là do tranh giành tình nhân a!”
“Ai… ta thấy bộ dáng của phu nhân chúng ta không đến nỗi nào, tính tình cũng không quá kém, gia thế lại không kém xa mấy so với công tử, nếu có thể khoan dung một chút, ta nghĩ công tử cũng có thể yên vui một ít.”
“Yên vui? Đầu óc ngươi choáng váng rồi à? Phu nhân nhìn thì ôn nhu vậy thôi, nhưng ta thấy ý đồ chiếm hữu của nàng ta đối với công tử cũng không nhỏ, Thi Vân cô nương bên cạnh công tử là người đáng yêu biết bao nhiêu, ngươi xem, phu nhân có thích nàng ấy sao?”
“…”
Bùi Nhược Thần một mình đắm chìm trong suy nghĩ, mượn tiếng sáo để phát tiết buồn bực trong lòng, căn bản không phát hiện hộ vệ nhà mình đang lén nghị luận chuyện hậu viện của mình.
Hắn giờ phút này chỉ muốn làm có một việc, chính là mau chóng tìm thấy đương gia của Hiên Viên thế gia, sau đó hỏi xem Ngự Thiên Dung có thể ở đâu, hắn tuyệt không tin bọn họ đã chết!
Hơn nữa, Nam Cung Tẫn vẫn chưa xuống núi, càng chứng tỏ chuyện này có vấn đề.

Nếu Ngự Thiên Dung thật sự… Vậy tên đó sao vẫn ở lại trên núi? Quỷ dị nhất là, sau khi hắn trở lại lên núi đi thăm dò, thế nhưng không tìm được một chút bóng dáng của Nam Cung Tẫn, cứ như hắn căn bản không ở Bá Vương Sơn.
Không biết quê nhà của nàng ra sao, rất muốn tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc là loại nơi chốn nào đã đào tạo khối linh hồn như nàng!
Nghe ý của Thiên Dung biểu muội, xem ra hai người không chỉ trùng tên, dung mạo cũng không khác biệt nhiều, chính là tính tình hoàn toàn bất đồng.

Ha ha, thật thú vị! Một cô hồn cư nhiên cũng có thể sống sót, đây phải nói là một chuyện rất đáng kinh ngạc a! Linh hồn bay đến từ dị thế!
“Xem ra tâm tình của Bùi đại thiếu đang rất tốt!” Một thanh âm cực kỳ trong trẻo truyền đến, chỉ riêng nghe giọng nói này cũng đủ biết người tới tất nhiên là một vị công tử rất phong độ.
Bùi Nhược Thần giương mắt nhìn lên, ngẩn ngơ nhìn người tới, “Hiên Viên nhị thiếu!”
“Ha ha, Bùi đại thiếu, đã lâu không gặp!” Một nam tử mặc áo bào xám đi đến, vẻ mặt đầy ý cười.

Nụ cười kia bao hàm một loại tinh thuần, cùng thế vô tranh, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy thư thái.
Bùi Nhược Thần bừng tỉnh, mặt mày kinh hỉ, “Hiên Viên nhị thiếu, sao ngươi lại tới nơi này?”

“Đương nhiên là trùng hợp đi ngang qua, thuận tiện đến gặp cố nhân.”
Bùi Nhược Thần đương nhiên không tin bọn họ là ngẫu ngộ, bất quá, mặc kệ người này xuất phát từ mục đích gì, hắn tới gặp mình vẫn tiện hơn mình đến tìm hắn.

Những người đứng đầu Hiên Viên thế gia đều có một bệnh chung, chính là hành tung mơ hồ, muốn nhờ bọn họ để làm việc gì đó, tốt nhất là đi sớm hẹn trước.
“Khó có dịp xảo ngộ, vừa lúc ta có việc muốn kính nhờ Hiên Viên nhị thiếu a!”
Hiên Viên nhị thiếu mỉm cười, “Bùi đại thiếu vẫn thẳng thắn như trước! Thật sự khiến người ta khó có thể không thích a.

Vừa lúc, ta cũng có chuyện muốn cùng thương lượng với Bùi đại thiếu!” Hắn cười đến thập phần sạch sẽ, khiến người không thể ngẩng mặt lên nhìn.

Nhất là khuôn mặt tinh thuần kia, tuy rằng không phải tuyệt mỹ, không phải tuyệt suất, chỉ là ngũ quan đoan chính một cách bình thường thôi, nhưng đôi mắt lại rất sáng, tràn đầy nét tinh thuần không giống người thường, đúng vậy, chính là loại tinh thuần khiến người ta không dám tiết độc!
Bùi Nhược Thần đưa tay ra mời, “Đi, tìm một nơi tốt vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm đi!”
Hiên Viên nhị thiếu lắc đầu, “Ta không thích rượu, thích trà, Bùi đại thiếu vẫn là mời ta uống trà đi! Nghe nói, tay nghề pha trà của Bùi đại thiếu là hạng nhất a.”
Bùi Nhược Thần có chút bất mãn nhìn đối phương, xem ra là tên này biết mình có việc nhờ cậy nên mới cố ý đến làm khó dễ! Hừ, đại trượng phu co được dãn được, muống uống trà do hắn pha? Ha ha, đương nhiên là có thể!
Chầm chậm lấy ra bộ trà cụ luôn mang theo bên người, sau đó chầm chậm rửa sạch, lại chầm chậm chọn lá trà.

Đối với Bùi Nhược Thần, uống trà là nghệ thuật.

Lá trà phải được chọn lựa kỹ càng, trà kém không nên dùng, trà biến chất không thể uống, nước không sạch không thể lấy, nhiệt độ của nước cũng cần phải chú ý, phải biết nắm chắc thời gian.
Cho nên, mỗi một bước, hắn đều làm thực cẩn thận, giống như pha trà là một loại hưởng thụ rất lớn.
Hiên Viên nhị thiếu thấy vậy cũng không sốt ruột, còn chậm rãi nói: “Trà được xem là một mĩ sự, nguyên do chính là, muốn uống trà, thân phải sạch sẽ, ngay cả tấm lòng cũng phải tất kính tất thành, như vậy mới thấy được công dụng của trà, hương vị của trà.

Giữ sạch sẽ, không chỉ là vì vệ sinh y lí, mà còn giúp tạo lập dung nhan khí độ… Bùi đại thiếu xem ra là người rất am hiểu ngôn ngữ của trà, rất có tay nghề pha trà! Trách không được vài năm không gặp, Bùi đại thiếu càng thêm có khí chất, khiến người ta rất hâm mộ a!”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn hắn một cái, pha trà tuy rằng là một loại nghệ thuật, bất quá, cũng không cần phải nói ra một đống vô nghĩa như vậy a! “Hiên Viên nhị thiếu nói đều rất có lý, Bùi mỗ không dám cùng ngươi so sánh a!”
Hiên Viên nhị thiếu không chút bị ảnh hưởng, tiếp tục nhìn động tác của Bùi Nhược Thần một hồi, lại mở miệng nói: “Bùi đại thiếu, ngươi có nghe qua công dùng của trà không?”
“Nhị thiếu muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi!”