Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 40: Không Thể Nói Rõ






Ngự Thiên Dung sờ sờ cái đầu nhỏ, “Duệ Nhi, không nhất định phải là những người có quan hệ huyết thống mới có thể gọi là thân nhân, nếu sau này mẹ tìm được một vị thúc thúc thực yêu ngươi, lại rất yêu mẹ, ngươi có nguyện ý nhận hắn, cùng sống với chúng ta không?”
Duệ Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu: “Nếu mẹ thích, Duệ Nhi cũng sẽ thích.”
“Ân, ngoan, đây mới là con ngoan của mẹ, về sau ngươi sẽ biết.”
Khi Bùi Nhược Thần ngoái đầu nhìn lại lần cuối, ngay vừa lúc Duệ Nhi buông mành, thu hồi nét vui sướng trên mặt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia cư nhiên làm cho hắn sửng sốt hồi lâu.

Đứa nhỏ kia, thoạt nhìn thực quá giống hắn.
Mà vị đại thúc bên cạnh Bùi Nhược Thần cũng đã sớm ngây người.

Đứa nhỏ kia, rõ ràng chính là phiên bản của thiếu gia a! Thực giống thiếu gia trước đây như đúc a! Kinh hãi không thôi, chuyện này có nên nói cho lão gia, phu nhân không?


Đội ngũ đón dâu vẫn tiếp tục náo nhiệt đi tới, còn chiếc xe ngựa ở kia đã dần dần đi xa.
Nam Cung Tẫn âm u sắc mặt, khó có thể tin, nàng cư nhiên chỉ liếc nhìn một cái rồi bước đi? Vì cái gì? Vì cái gì? Hắn nghĩ nàng ít nhất sẽ ở trên đường cái trình diễn một màn tố khổ, đáng thương, dù sao nàng đã có đứa nhỏ của hắn, không phải sao?
Nhưng là, nàng lại cái gì cũng không làm.
“Tướng quân —— “
“Đi, hôm nay là ngày vui của biểu ca, ta sao lại có thể không đến nhập cuộc!” Nam Cung Tẫn giục ngựa rời đi, vứt đi suy nghĩ trong lòng.
Ngày vui của Bùi gia, ngựa xe đến cửa như nước, tân khách nối liền không dứt, mỗi người khách đến đều không ngừng chúc mừng Bùi lão gia và phu nhân, nhất đẳng hầu tước xứng với con gái Thừa tướng, thật là môn đăng hộ đối, niềm vui nhân đôi a!
Bùi Nhược Thần, năm nay 23 tuổi, hai năm trước được Hoàng Thượng phong làm Hộ Quốc Hầu, cùng với Hộ Quốc tướng quân Nam Cung Tẫn đều là người rất được hoàng đế coi trọng, trong triều ai chẳng biết hai người bọn họ đều là phụ tá đắc lực của Hoàng thượng.

Huống hồ, Hộ Quốc Hầu tướng mạo phi phàm, không biết đã lấy đi trái tim của bao nhiêu cô gái, cho dù là nam tử cũng phải ghé mắt nhìn hắn ba phần, ai kêu hắn còn xinh đẹp hơn nữ tử vài phần đâu!
Nam Cung Tẫn bưng chén rượu, đi đến trước mặt Bùi Nhược Thần: “Biểu ca, hôm nay ngươi mặc hồng y, thật tổn hại lòng thiên hạ, làm cho nam nữ nơi này đều thất sắc a! Đến, biểu đệ kính ngươi một ly, chúc ngươi cùng biểu tẩu bạc đầu giai lão…”
Bùi Nhược Thần mỉm cười nhìn hắn: “Cám ơn biểu đệ chúc phúc.”
“Hộ Quốc Hầu —— Lưu mỗ cũng chúc ngươi…”

Đại sảnh ồn ào náo nhiệt, Bùi Nhược Thần ứng phó khách nhân lui tới, Nam Cung Tẫn cuối cùng lui về đứng ở một ngõ nhỏ, uống rượu giải sầu.

Không biết vì cái gì, khi lẽ ra hắn nên cao hứng thay biểu ca, thì lúc này trong lòng lại có chút phiền muộn.

Nữ nhân kia yêu hắn đã nhiều năm, thậm chí không tiếc làm ra hành vi khiến mọi người khinh thường, nay, biết hắn cưới nữ tử khác, trong lòng hẳn là rất thống khổ đi! Vì cái gì khi hắn vui sướng khi người gặp họa, trong lòng còn có một chút đáng thương nàng đâu?
Không có khả năng! Nàng không đáng để mình thương hại, càng không đáng bọn họ đồng tình! Nàng là tự làm tự chịu, tự rước lấy nhục! Nữ nhân như nàng sao có thể xứng đứng ở bên cạnh biểu ca?

Đúng vậy, nàng không xứng!

Bản thân Nam Cung Tẫn cũng không biết vì sao mình lại đi tới Hội Họa Viên, hắn đã không còn liên quan đến nàng, càng không đem nàng để ở trong lòng, nhưng là, vì cái gì tối nay vẫn đi tới trước sân của nàng?
Bên trong truyền ra tiếng đọc sách lang lảnh, thanh âm dễ nghe như vậy, hẳn là của tiểu tử kia!
Cửa chính không phải là nơi hắn có thể đi, Nam Cung Tẫn nhìn lên tường viện, nhảy người lên, nhẹ nhàng đi tới tiểu viện Duệ Nhi đang học, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bên trong đang nghiêm túc cầm sách học bài với lão sư, thần thái kia, đặc biệt hấp dẫn người khác.

Nếu hắn có một đứa nhỏ đáng yêu như vậy thì thật tốt… Phi, phi, hắn còn sợ không có đứa nhỏ sao! Đứa nhỏ trong bụng Tuyết nhi là cốt nhục của hắn, thêm mấy tháng nữa, hắn cũng sẽ có một đứa nhỏ.

Mỹ nữ trong hậu viện của Nam Cung Tẫn này nhiều như mây, còn lo không có ai sinh con cho mình sao? Chỉ có người được hắn coi trọng, mới có tư cách vì hắn sinh đứa nhỏ.
“Vương thúc thúc ——” bỗng nhiên tiểu tử kia ngừng học bài, nghiêm trang nhìn vị Vương lão sư dạy học cho hắn, “Vương thúc thúc, Duệ Nhi muốn biết một vấn đề.”
Vương lão sư tuổi cũng không lớn, còn chưa đến ba mươi, là người đầy bụng thi nhưng vẫn nguyện ý trở thành thầy dạy cho Duệ Nhi.
“Duệ Nhi muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi!”
Duệ Nhi tựa hồ rất rối rắm, hồi lâu sau mới hỏi, “Vương thúc thúc, mẹ nhìn… người kia cưới nữ nhân khác, vì cái gì không thương tâm?”
Vương lão sư sửng sốt một hồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ phu nhân đã hiểu duyên phận không thể cưỡng cầu, tâm tình vì vậy mà trở nên phóng khoáng!”

“Nhưng mà, Duệ Nhi nhìn cũng khó chịu a!”
Vương lão sư trấn an hắn, “Duệ Nhi khó chịu là đương nhiên, chờ thêm vài năm nữa, ngươi tự nhiên sẽ hiểu được, bây giờ có nói, ngươi cũng không hẳn sẽ hiểu.

Ngươi chỉ cần nhớ rõ, trên đời này, người đối với ngươi tốt nhất đó là phu nhân, như vậy đã đủ.

Ngươi phải chăm lo học tập, để tương lai trở thành một nam tử xuất sắc, như vậy mới đem lại vẻ vang cho nàng, bảo hộ nàng không bị người khác khi dễ.”
“Ta sẽ làm vậy.

Vương thúc thúc, mẹ nói sẽ tìm cho ta một phụ thân tốt…”