Trong lúc Hạ Duyệt còn đang ai thán, Duệ Nhi đã đem tâm tư đặt lên người tân nương.
Mắt thấy một nữ tử thân hình yểu điệu đi ra từ chiếc kiệu hoa đỏ thẫm, trái tim của hắn cũng nhấp nhỏm lên, “Hạ thúc thúc, sao vị Lôi tỷ tỷ kia còn chưa xuất hiện a?”
“Ôi chao, thiếu gia còn muốn chờ nàng xuất hiện mới hành động?”
“Ừm, đương nhiên là vậy a!”
“Thiếu gia, ta thấy, tòa viện này không quá an toàn, có điểm quỷ dị, để bảo hiểm, thiếu gia ăn trước viên Giải Độc Đan này đi, để tránh chuyện ngoài ý muốn.” Hạ Duyệt lấy ra một viên thuốc, thần sắc có chút nghiêm túc.
Hắn là thật sự cảm thấy không ổn, ngay lúc nhìn thấy nữ tử bước xuống từ cỗ kiệu đỏ thẫm đó, hắn liền cảm thấy một loại hơi thở quen thuộc, quen thuộc đến khó hiểu! Lại không giống với kiểu sát khí trên người bọn họ, có chút tà.
Duệ Nhi nhìn Hạ Duyệt một cái, “Hạ thúc thúc, trực giác của thúc thực chuẩn sao?”
“Đương nhiên!”
“Ừm… Vậy thúc cũng trốn trong chỗ tối bảo hộ ta đi!”
Hạ Duyệt sửng sốt, khó hiểu nhìn Duệ Nhi, “Thiếu gia, thiếu gia đi một mình được không?”
“Vì sao không được, người khác không tin lời ta nói cũng đâu quan trọng, chỉ cần Triển thúc thúc thừa nhận lời ta nói là được! Hơn nữa, mẫu thân nói, trực giác của sát thủ rất chuẩn, cho nên, đã dặn ta khi gặp phải chuyện gì, nhất định phải nghe theo các thúc an bài.
Nhưng, ta không còn là một tiểu hài tử, ta có cách tự bảo hộ bản thân, cho nên, ta muốn cùng các thúc thúc cố gắng!”
“Là phu nhân nói? Phu nhân khi nào thì nói những lời đó?” Hạ Duyệt kinh ngạc nhìn Duệ Nhi, phu nhân rốt cuộc đã dạy cho thiếu gia bao nhiêu đạo lý a?
Duệ Nhi sáng lạn cười cười, thấp giọng nói: “Rất nhiều, mẫu thân sợ ta không nhớ được, còn cố ý ghi vào một cuốn sách, để cho ta tùy thân mang theo!” Nói xong từ trong người lấy ra một quyển sách, bút tích thanh tú, vừa thấy liền biết là bút tích của phu nhân.
Nhưng, Hạ Duyệt vừa nhìn thấy cuốn sách tinh xảo này, đáy lòng liền hiện lên bất an, mãnh liệt bất an.
“Hạ thúc thúc, thúc thấy quyển sách này, có cảm giác gì?”
Hạ Duyệt gượng xả ra một cái tươi cười, “Đương nhiên là cảm thấy phu nhân đối thiếu gia thật sự là rất trân trọng, thật khiến người ta hâm mộ.”
“Thật là như thế sao?” Duệ Nhi mắt cũng không chớp nhìn hắn, “Không có cảm giác khác?”
“Thiếu gia, thật sự không có.”
Duệ Nhi lắc lư thắt lưng lười của mình, “Ai… không có thì tốt rồi, ta cũng mặc kệ mẫu thân khi nào trở về, ta trước định ra Triển thúc thúc, nếu lỡ trì hoãn hạnh phúc của Triển thúc thúc, kia cũng không thể trách ta!”
Cái gì? Thiếu gia cư nhiên là xuất phát từ loại này tâm lý làm chuyện này? Hắn là đang giận dỗi phu nhân sao? Sợ phu nhân không trở lại, trước hết định ra Triển Cảnh, hy vọng phu nhân cho dù ở xa cũng vô pháp an tâm, sau đó nhanh chóng gấp rút trở về sao?
Không, không phải giận dỗi, thiếu gia là đang đánh cược vận mệnh của bọn họ, hắn không muốn phu nhân gặp chuyện không may, cho nên mới làm những chuyện khiến phu nhân không thể an tâm rời đi, dùng những điều đó để ràng buộc linh hồn của phu nhân đó sao?
Trong mắt Hạ Duyệt, không chỉ nhìn thấy một tiểu hài tử, mà còn nhìn thấy một đứa con đầy hiếu tâm lại bất đắc dĩ, vì làm cho mẫu thân mình trở về, nên quyết định làm những chuyện tựa hồ có hi vọng kì thực cũng không có hy vọng! Rốt cuộc đã phải ăn hết bao nhiêu thiếu khổ mới luyện ra tâm tính như vậy? Thiếu gia nhà bọn họ, phải chăng là số khổ?
Lúc này, một loại cảm xúc khó hiểu đánh sâu vào lòng Hạ Duyệt, khiến hắn bỗng dưng rất muốn ôm đứa nhỏ trước mắt, thiếu gia, năm nay mới 7 tuổi mà thôi!
“Thiếu gia, phu nhân nhất định sẽ nhanh chóng trở về, thiếu gia yên tâm đi!”
“Thật không, vậy là tốt rồi.
Ta cũng rất nhớ mẫu thân… Được rồi, Hạ thúc thúc, thúc cũng mau ẩn thân trong số tân khách đi! Ta tự mình xuất trướng cũng biết nên nói cái gì.”
Hạ Duyệt nhìn Duệ Nhi, trong lòng có chút chua xót, bất quá cũng rất nghiêm túc gật đầu, “Ta đây xin nghe theo thiếu gia phân phó, thiếu gia làm việc thỉnh trăm ngàn cẩn thận!”
Dứt lời lắc mình rời đi, lưu lại một mình Duệ Nhi.
Sau khi Hạ Duyệt rời khỏi, khóe mắt Duệ Nhi chảy xuống hai hàng nước mắt, bất quá, hắn lập tức lau đi, không thể khóc, mẫu thân nói, phải kiên cường sống sót!
Lau sạch nước mắt, vì mẫu thân, vì tương lai của mình, hắn nhất định đợi mẫu thân trở về!
Trì Dương thấy Hạ Duyệt đến, sắc mặt trầm xuống, lo lắng hỏi, “Thiếu gia đâu?”
“Thiếu gia bảo ta và ngươi cùng ẩn thân trong số khách mời, nếu có gì không thích hợp, chúng ta làm hậu phương, hơn nữa, chia làm hai nhóm hậu phương.”
Thấy vẻ mặt Hạ Duyệt nghiêm túc, Trì Dương khe khẽ thở dài, “Ngươi cũng đoán được?”
“Có ý gì?”
“Là ý mà ngươi nghĩ đến.
Ta đoán, ngươi cũng đã nhìn thấy quyển sác trên người thiếu gia đúng không? Nhìn đến quyển sách đó, làm một sát thủ xuất sắc của Ám Ảnh Các, chẳng lẽ ngươi còn không ngửi ra được hương vị khác thường?”
Trong lòng Hạ Duyệt chợt lạnh, nói như vậy, cảm giác của Trì Dương và của mình là giống nhau? Đúng vậy, bình thường, có mẫu thân nào lại tự dưng lưu lại cho con mình một bản ghi chéo những đạo lý sống, còn là một quyển dài như vậy, nói thế nào thì thiếu gia vẫn còn nhỏ, không còn vội mà giáo dục.
“Quên đi, hiện tại chúng ta không cần lo lắng cho phu nhân, mà là phải lo cho an nguy lần này của thiếu gia.”
Hạ Duyệt thở dài, đúng vậy, bọn họ hiện tại có thể làm chính là bảo vệ tốt Duệ Nhi, chờ phu nhân trở về.
Không khí vui mừng dần tăng lên cùng theo sự kích động của những khách mời đám cười.
Khi ánh chiều tà dần dần triệt hồi, thời khắc bái đường rốt cuộc đến.
Chỗ ngồi vốn là của cao đường nay đang có hai vị trưởng lão ngồi.
Triển Cảnh xuất hiện, trên người mặc bộ lễ phục tân lang màu đỏ thẫm, nhìn có chút chói mắt, bất quá, vẻ đạm mạc trống rỗng trong mắt hắn lại tăng thêm một chút chua xót lòng người.
“Nhất bái thiên địa —— “
“Nhị bái —— “
“Khoan đã!”
Trên đại đường bỗng xuất hiện một nữ tử xinh đẹp mặc y phục đỏ thẫm, đó chính là Lôi Thiên Kiều.
Nàng đảo mặt một vòng, nhìn chằm chằm tân nương, “Vị cô nương này, thật có lỗi, ngươi không thể thành thân với Triển đại ca.”
“Xin hỏi cô nương là người phương nào? Vì sao đảo loạn hôn lễ của thiếu gia chúng ta?” Đại trưởng lão dẫn đầu nói.
Lôi Thiên Kiều hừ lạnh một tiếng, “Triển đại ca và ta vốn có hôn ước trước, các ngươi cư nhiên không hỏi ý của ta, lại dám dùng sức mạnh kéo hắn tới nơi này thành thân, thử hỏi, các ngươi có ý đồ gì? Thiếu gia? Ha ha, ta thấy các ngươi chính là hiệp thiên tử dị lênh chư hầu*!”
* hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu = lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho các chư hầu phải phục tùng
“Cô nương xin đừng hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta luôn trung thành và tận tâm với thiếu gia, tại sao lại nói là uy hiếp? Ngược lại chính là cô nương, cô nương cố tình xuất hiện đúng lúc này, rõ ràng chính là tưởng phá hoại hạnh phúc của thiếu gia nhà chúng ta.
Nếu cô nương thực sự có hôn ước với thiếu gia, chúng ta vì sao không nghe thiếu gia đề cập qua? Thiếu gia cũng không phải là người bạc tình, quả quyết không làm ra chuyện gì bội tình bạc nghĩa, cô nương phải chăng đã hiểu làm thiếu gia nhà chúng ta?”
Hiểu lầm? Nói thật khéo a! Lôi Thiên Kiều trừng mắt nhìn Đại trưởng lão, “Vị lão bá bá này nói quá lời, tiểu nữ tử không dám lấy thanh danh của mình ra để đùa giỡn!”
“Ha ha, người bình thường là sẽ không, bất quá, thiếu gia chúng ta tài mạo xuất chúng, khó tránh khỏi gặp phải vài món nợ hoa đào.”
“Ngươi ——” Lôi Thiên Kiều không ngờ Đại trưởng lão cư nhiên là một lão già có thể lật ngược phải trái như vậy, nói hai ba câu liền đem lời mình nói biến thành chẳng đáng một đồng, trong lòng nhất thời vừa tức vừa vội.
Đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ nhắn từ nóc nhà bay xuống, “Vị lão gia gia này ăn nói thực lợi hại, như vậy, còn ta thì sao, một đứa nhỏ bảy tuổi, sẽ nói ra được chuyện gì, lão gia gia có đoán được không?”
“Duệ Nhi ——” Triển Cảnh và Lôi Thiên Kiều đồng thời khiếp sợ nhìn người tới.
Triển Cảnh sốt ruột nhìn Duệ Nhi, “Duệ Nhi, sao ngươi lại một mình tới nơi này?”
“Hừ, đương nhiên là có chuyện trọng yếu mới đến.
Ngày đó, mẫu thân cho người ta lấy máu nghiệm thân, kết quả kia, mọi người đều biết, tại sao hôm nay phụ thân lại muốn cưới nữ nhân khác ngoài mẫu thân?”
A?
Mọi người ồ lên một trận, tiểu hài tử này đang nói cái gì? Ám chỉ hắn là con của chú rể sao?
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão cũng vô cùng khiếp sợ, bởi vì bọn họ là những lão hồ ly, đương nhiên càng thêm nghe ra ám chỉ trong câu nói của Duệ Nhi, nhất tề nhìn sang Triển Cảnh, “Thiếu gia, hắn nói là sự thật?”
Triển Cảnh nhìn mọi người, khẽ liếc nhìn Duệ Nhi một cái, không hề ngoài ý muốn thu được một ánh mắt uy hiếp, bất đắc dĩ nói: “Là thật!” Nói xong, sắc mặt còn có chút quẫn bách, thiếu gia thật sự là rất hồ nháo, nếu làm thế mà bại hoại thanh danh của phu nhân, hắn sau này biết ăn nói thế nào a!
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão cảm thấy đầu mình bùm một tiếng, nổ tung! Đây là chuyện gì vậy a? Vì sao thiếu gia nhà bọn họ bỗng nhiên lại có một đứa con lớn đến bảy tuổi? Còn đã lấy máu nghiệm thân rồi? Thế này là thế nào? Bọn họ vì sao không thu được tin tức gì, chẳng lẽ thiếu gia cố ý gạt bọn họ? “Vị tiểu thiếu gia này, không biết mẫu thân của ngươi là —— “
“Duệ Nhi, nơi này không phải nơi để chơi, ngươi mau về nhà trước đi!” Triển Cảnh vội đi qua kéo tay Duệ Nhi định rời đi.
“Thiếu gia, việc này thế nào cũng phải nên giải thích rõ ràng!” Thanh âm Đại trưởng lão đúng lúc vang lên, gọi Triển Cảnh đứng lại.
Triển Cảnh quay đầu yên lặng nhìn Đại trưởng lão một cái, “Đại trưởng lão, việc này, ta tự mình có thể xử lý, sẽ không làm phiền các ngươi quan tâm!”
Sắc mặt Đại trưởng lão trầm xuống, “Như vậy, xin mời thiếu gia bái đường thành thân xong trước đi, chuyện của vị tiểu thiếu gia này, để sau này rồi hẵng bàn lại!”
Bày tay tân nương từ nãy giờ luôn dằn xé khăn tay, giống như chiếc khăn đó có cừu oán gì đó với nàng, có thể nhìn ra được nàng hẳn là thập phần phẫn nộ rồi.
Bất quá, nàng vẫn không có hành động dư thừa nào, càng không có ý định xốc khăn voan lên mắng to một hồi.
Đương nhiên, nếu lúc này không phải là thời khắc bái đường thành thân tốt nhất của nàng, nàng nhất định sẽ mắng to một hồi, không, đánh giết một hồi! Mẹ nó, cư nhiên quấy rối việc hôn nhân của nàng, phải biết rằng, cả đời nữ nhân cũng chỉ có một lần trân quý thế này!
“Đại trưởng lão, để ta dàn xếp xong Duệ Nhi rồi sẽ trở về!”
“Thiếu gia, sự tình có nặng có nhẹ, thỉnh thiếu gia lấy đại cục làm trọng!”
“Như vậy, trưởng lão cho người đưa nàng đi nghỉ trước đi! Dù sao, đã bái đường rồi.”
“Không được, thiếu gia, hôn lễ còn chưa hoàn thành a!”
Duệ Nhi liếc nhìn Đại trưởng lão một cái, cũng bắt đầu kháng nghị, “Ta không đồng ý, phụ thân không thể cưới nữ nhân khác! Lão gia gia, lão gia gia sao lại cho người phế đi võ công của phụ thân, rồi còn bắt phụ thân cưới nữ nhân khác, các ngươi thật xấu!” Nói xong, Duệ Nhi vẻ mặt thương tâm giữ chặt ống tay áo Triển Cảnh.
Tất cả mọi người đã nhìn ra, con trai người ta thực ủy khuất nha! Vì lão cha chịu bất công mà đến a! Hai vị trưởng lão của Trì gia này chẳng lẽ thật là đang cưỡng ép chính thiếu gia nhà mình a?
Mọi người cho tới nay chỉ biết lão gia và phu nhân của nhà đều đã sớm qua đời, gia nghiệp to như vậy chỉ còn một thiếu gia đến chống đỡ, may mà còn có ba vị trưởng lão đắc lực tương trợ.
Nay nghe ra, chuyện tựa hồ có chút biến vị a! Chuyện nô đại khi chủ cũng không phải là không có đâu!
Đại trưởng lão trầm mặt xuống, trừng mắt nhìn Duệ Nhi, tiểu tử này làm sao biết bọn họ đã khống chế nội lực của thiếu gia?
Duệ Nhi chợt kinh hoảng ôm lấy Triển Cảnh, Triển Cảnh đương nhiên là đưa tay ôm lấy hắn, “Duệ Nhi!”
“Phụ thân, Duệ Nhi sợ hãi, mẫu thân đi ra ngoài làm việc còn chưa trở về, ta sợ mẫu thân gặp phải nguy hiểm, không về được, phụ thân nay cũng không cần Duệ Nhi, vậy Duệ Nhi về sau làm sao bây giờ a? Ô ô —— “
“Duệ Nhi, đừng khóc, phu nhân không có việc gì, nàng nhất định sẽ bình an trở về!”
Tân khách ồ lên một trận ——
Nguyên lai là thật a!
Xem ra đúng là Đại trưởng lão ỷ vào địa vị chính mình, nắm giữ quyền thế, bức bách người ta! Nhìn xem, đứa nhỏ đó mới có sáu, bảy tuổi, đều bị dọa thành đáng thương như vậy!
Khóc phải nói rất tội nghiệp a! Khiến không ít phụ nhân ở đây đều nhịn không được chua xót trong lòng, lặng lẽ chùi nước mắt, đều quay sang nói với phu quân mình: nhìn xem, đứa nhỏ kia thật đáng thương a!
Mặt Đại trưởng lão đều tái mét đi rồi, đứa nhỏ này tính toán cái gì? Cư nhiên quấy rầy kế hoạch của lão, chuyện Lôi Thiên Kiều đến, lão đã nghe nha đầu Tiểu Lam báo rồi, đều đã nghĩ xong đối sách tốt lắm, lại không ngờ còn có một tiểu thí hài xuất hiện! Hoàn toàn là ngoài ý muốn a!
“Duệ Nhi, đừng khóc, phu nhân nhất định sẽ trở về!” Triển Cảnh nghe vậy cũng lo lắng, phu nhân đến nay vẫn chưa về, thật sự là làm hắn không yên lòng a!
Nhưng, bọn Hạ Duyệt đâu, vì sao không ở cùng thiếu gia?
“Phụ thân, phụ thân thật sự không cần mẫu thân sao? Phụ thân chán ghét mẫu thân sao?”
“Không phải, sao ta có thể chán ghét phu nhân —— “
“Vậy phụ thân vì sao cưới với nữ nhân khác? Phụ thân là chán ghét Duệ Nhi, không cần Duệ Nhi nữa sao?”
Triển Cảnh lắc đầu, “Không phải, sao ta lại chán ghét ngươi đâu! Duệ Nhi ngoan, đừng khóc.”
“Đủ!” Khăn con đỏ thẫm phiêu nhiên bay xuống, một đại mỹ nhân xuất hiện trước mặt mọi người, tân nương nổi giận, lạnh lùng nhìn Triển Cảnh, “Trì thiếu gia, ngươi nói một câu đi, hôn lễ ngày hôm nay, có còn muốn tiến hành nữa hay không? Đừng làm mất thời gian của ta!”
Triển Cảnh mắt lạnh đảo qua nàng, “Đã khiến cô nương chê cười, không dám ủy khuất cô nương, xin mời cô nương về nhà đi thôi!”
“Tốt, tốt lắm, Trì thiếu gia, ngươi điên rồi! Món nợ này, ta sẽ nhớ kỹ!”
“Không cần, ta nghĩ Đại trưởng lão lát nữa sẽ đưa món tiền lớn đi qua!”
“Hừ, ngươi cho là Ân cô nương ta hiếm lạ vài đồng tiền dơ bẩn kia của ngươi?”
Duệ Nhi hai mắt đẫm lệ yên lặng nhìn tân nương tử, “Đại tỷ tỷ, cha ta không có tiền đưa cho tỷ, tiền đều nằm trong tay Đại trưởng lão a, chúng ta không có tiền, ta đều đói bụng, nếu không gặp được người hảo tâm, ta còn không biết có đi đến đây tìm phụ thân được không!”
Gì? Giờ mình còn trở thành ác nhân ngược đãi tiểu hài tử? Đại trưởng lão tức giận đến muốn kêu to phẫn nộ, lão căn bản lần đầu tiên gặp mặt tiểu oa nhi này, cư nhiên chưa làm gì đã bị nói thành ác nhân!
Đáng thương Đại trưởng lão, tuy rằng từng đến Hội Họa Viên tìm Triển Cảnh một lần, nhưng không gặp qua Duệ Nhi, lúc này bị Duệ Nhi biến thành thể diện vô tồn.
Thử hỏi, ai sẽ để mắt một kẻ ngược đãi trẻ em? Còn là một kẻ hạ nhân ngược đãi thiếu chủ?
Cho nên, ánh mắt mọi người nhìn Đại trưởng lão đều thay đổi, liền ngay cả đám người giang hồ được Đại trưởng lão cố ý mời đến để trấn tràng, giờ phút này cũng cảm thấy hết sức không có mặt mũi, bọn họ cư nhiên muốn tới giúp kẻ khi chủ ngược thiếu? Chuyện này là thế nào a? Thật sự là mất mặt, may mà bọn họ còn chưa ra tay! Ai… thật sự là thói đời tệ hại a!