Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 373: Muốn Chính Miệng Ngươi Nói






Ngự Thiên Dung than nhẹ một tiếng, “Nói cho dễ hiểu một chút đi! Ta hôm nay mới giao chuyện của Mê Huyễn Cung cho hắn xử lý!”
“Giao cho hắn?” Bùi Nhược Thần tán thưởng nhìn Thiên Dung, cười nói: “Như vậy tốt lắm a, giao cho hắn là không thể tốt hơn! Ta nghĩ ngươi có thể yên tâm, hắn có thể giúp ngươi giải quyết việc này.

Chỉ cần hắn đáp ứng là được.”
“Là chính hắn đề nghị.”
Mắt Bùi Nhược Thần lộ ra kinh ngạc, “Hắn chủ động đề nghị?”
“Đúng thế, làm sao vậy?”
Bùi Nhược Thần cười cười lắc đầu, “Không có gì, nếu hắn giúp ngươi, ngươi thật sự không cần lại lo lắng chuyện của Mê Huyễn Cung nữa, chỉ là, ta hơi tò mò, ngươi làm như thế nào!”
“Cái gì?”
“Không có gì!” Bùi Nhược Thần tự mình suy nghĩ không có kết quả, lại liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Thôi, có lẽ đây chính là thiên ý! Lo mà chuẩn bị hành lý đi Thiên Trúc đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn Bùi Nhược Thần, cứ cảm thấy hắn còn lén gạt mình rất nhiều chuyện, nhưng lại không thể nào hỏi.
Trước khi đi, Bùi Nhược Thần lại quay đầu nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Nếu đến nơi đó, Phượng Hoa không thể vào cửa núi, như vậy, ngươi hãy nắm tay hắn, có lẽ có thể cùng nhau đi vào!” Nói xong trong mắt hắn hiện lên một chút thần sắc phức tạp, rồi lại nhanh chóng phi thân rời đi.
Nắm tay là có thể cùng nhau đi vào? Ngự Thiên Dung há hốc mồm, nhìn bóng dáng đi xa, hắn hình như biết rất rõ tình huống ở nơi đó nha! Chẳng lẽ hắn đã từng đi đến đó?

“Phu nhân.” Triển Cảnh đi trở lại.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, “Ngươi có chuyện muốn nói?”
“Ta muốn đi theo phu nhân đến Thiên Trúc.”
“Ta cũng muốn cùng đi!” Giọng Lôi Thiên Kiều lại vang lên một lần nữa.
Triển Cảnh nhíu chặt mày, “Lôi cô nương, sao ngươi lại ra đây nữa!”
Lôi Thiên Kiều bất mãn nhìn Triển Cảnh, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, “Ta không đi theo ngươi, chẳng phải sẽ để ngươi chạy thoát? Ta đổi ý rồi, ta không muốn dứt nợ với ngươi, ta muốn ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!”
Ngạch, người này thật đúng là cường hãn! Ngự Thiên Dung không nói gì nhìn bọn họ, “Đi Thiên Trúc không phải du ngoạn, nghe Độc Quái nói, nơi đó có rất nhiều nguy hiểm, các ngươi thật sự muốn cùng đi?”
“Đi!” Triển Cảnh không chút do dự trả lời.
Lôi Thiên Kiều thấy hắn như vậy, cũng ngạo khí lên tiếng trả lời, “Ta sẽ gọi phụ thân cùng đi, ta không tin có thứ nan đề nào có thể ngăn chúng ta lại!”
Triển Cảnh hờn giận nhìn nàng, “Lôi cô nương, đây là chuyện của phu nhân, không cần các ngươi cùng đi!”
“Ta sẽ đi! Nếu thật muốn ta không đi, dễ thôi, chỉ cần nàng chính mồm nói cho ta biết nàng thích ngươi, ta sẽ buông tay!” Lôi Thiên Kiều ánh mắt bức người.
Sắc mặt Triển Cảnh trầm xuống, Ngự Thiên Dung cũng trầm mặt, biết rõ là nàng sẽ không nói, còn cố tình ép buộc như thế! Nàng không muốn lừa gạt tình cảm của Triển Cảnh, cũng không lừa gạt chính mình, nàng thích nam nhân như Triển Cảnh, nhưng chưa phải tình yêu nam nữ, điều này bảo nàng nói thế nào? Nàng cũng không muốn làm thương tổn Triển Cảnh.
“Nói đi, chỉ cần ngươi nói ngươi thích hắn, ngươi về sau sẽ cùng một chỗ với hắn, ta sẽ buông tay!” Lôi Thiên Kiều tiếp tục trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung.

“Lôi Thiên Kiều!” Triển Cảnh lãnh trầm mặt, có xu thế sắp sửa nổ tung.
Lôi Thiên Kiều không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn, “Ta là không cam lòng, nếu nàng thích ngươi, cùng ngươi sống hạnh phúc, ta sẽ chấp nhận.

Nhưng, nếu nàng không thích ngươi, không muốn cùng một chỗ với ngươi, ta vì sao phải buông tay? Triển đại ca, chẳng lẽ ngươi định cả đời đi theo nàng, thậm chí còn phải nhìn nàng nằm trong vòng tay của nam nhân khác, nhìn nàng ân ái cùng nam nhân khác? Trái tim của ngươi chẳng lẽ sẽ không đau sao?”
Đáy mắt Triển Cảnh hiện lên một chút phức tạp, bất quá, chỉ là lướt qua giây lát, lập tức liền lãnh liệt nhìn Lôi Thiên Kiều, “Về sau ta sẽ thế nào đều là chuyện của ta, không cần ngươi tới quan tâm! Phu nhân cùng ai cùng một chỗ cũng không cần ngươi tới hỏi!”
“Triển Cảnh, ngươi quá yếu đuối! Ngươi thích nàng vì sao không mở miệng? Ngươi định trả giá một cách yên lặng như vậy để được nàng ưu ái sao? Có thể cảm động được nàng sao? Cho dù cảm động được nàng, ngươi có thể có được tấm chân tình của nàng sao? Nếu là ta, không chiếm được, ta tuy rằng sẽ không đi phá huỷ, nhưng cũng sẽ không làm gả y cho người khác!”
“Đủ!”
“Không đủ, hôm nay ta sẽ nói cho rõ ràng, ngươi nói nàng không phải là nữ nhân như vậy, ta sẽ tạm thời tin lời của ngươi, nhưng, mặc kệ nàng là dạng nữ nhân gì, chỉ cần nàng không thích ngươi, ta sẽ không buông tay!”
Ngự Thiên Dung vẫn lẳng lặng nghe, nói thật, nàng giờ khắc này, có chút bội phục nữ tử trước mắt, nàng vì tình yêu của mình, dám yêu dám hận, dám nói dám làm! Dũng khí này thật sự đáng nể! Không phải là loại tính tình thẳng thắn bình thường! Tuy rằng lúc trước không biết đã bị người nào châm ngòi thị phi, nhưng hiện tại, lại có thể thấy được nàng rất chân thành!
Đối diện tình yêu, nàng chính là một cường giả!
Bản thân mình có được như vậy không? Không thể nào! Nếu nam nhân mà nàng thích không thích mình, như vậy, nàng chỉ biết lựa chọn buông tay, sẽ không đi tranh thủ, sợ giỏ trúc múc nước thành công dã tràng! Cho nên, đối diện tình yêu, nàng không dũng cảm bằng Lôi Thiên Kiều!
“Ngự Thiên Dung, ngươi nói đi, ngươi có thích hắn hay không!”
Lôi Thiên Kiều thẳng thừng ép Ngự Thiên Dung, không thèm để ý tới bộ dạng tức giận và xấu hổ của Triển Cảnh, hôm nay nàng không có được đáp án, nàng sẽ không bỏ qua!

Ngự Thiên Dung thật sâu nhìn Triển Cảnh một cái, thở dài, “Ta thích Triển Cảnh, nhưng, là thích giống như người thân, không phải tình yêu nam nữ!”
Sắc mặt Triển Cảnh vẫn như bị đông lạnh, mãi đến khi Ngự Thiên Dung nói xong câu đó, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng đau lòng, tuy rằng mất mát, nhưng hắn lại thật sự nhẹ nhõm.

Ít nhất, hắn sẽ không lo mình sau này sẽ do dự, không có do dự cũng không có hậu cố chi ưu.

Tương lai khi hắn phải rời khỏi, cũng sẽ thiếu một ít lo lắng…
Lôi Thiên Kiều nhìn Ngự Thiên Dung, thật lâu sau mới quay sang nhìn Triển Cảnh, “Triển đại ca, ngươi nghe chưa, nàng đối với ngươi không có tình yêu nam nữ, cho nên, ta sẽ không buông tay ngươi!”
“Đa tạ Lôi cô nương nâng đỡ, Triển Cảnh tự thấy bản thân vô phúc tiêu thụ, thỉnh Lôi cô nương tìm một phu quân khác đi! Ta cả đời này, sẽ không rời đi phu nhân, trừ phi ta chết!”
Lôi Thiên Kiều trừng mắt phượng, “Ngươi… Đồ đầu gỗ! Người ta đã… Ngươi còn muốn! Tức chết ta!”
Dậm chân một cái, Lôi Thiên Kiều thở phì phì chạy đi.
Ngự Thiên Dung nhìn nàng rời đi, thở dài một tiếng, “Triển Cảnh —— “
“Phu nhân, ngươi không cần lo lắng, ta tự có chủ trương.”
“Được, vậy ngươi nhớ xử lý cho tốt, đừng để nữ nhân hận ngươi.

Nữ nhân một khi đã hận, sẽ còn lâu dài hơn cả nam nhân các ngươi.”
“Ta hiểu.


Phu nhân, Lôi Thiên Kiều dây dưa không ngớt, ta thấy, ta sẽ không thể cùng phu nhân đi Thiên Trúc, hy vọng phu nhân đi đường hết thảy cẩn thận.” Triển Cảnh nhìn nàng một cái, xoay người định rời đi.
Ngự Thiên Dung gọi hắn lại, “Triển Cảnh —— ta —— thực xin lỗi!”
“Phu nhân không cần phải nói xin lỗi, ngươi không làm chuyện gì có lỗi với ta, là ta cho ngươi thêm phiền toái.

Phu nhân yên tâm, Triển Cảnh lưu lại cũng không có xa cầu gì đối với phu nhân có, chỉ là thích ở lại Hội Họa Viên mà thôi.

Trên đời có nhiều nam tử thích phu nhân, chẳng lẽ người nào phu nhân, thì phu nhân đều phải đáp lại? Phu nhân như vậy chẳng phải là chịu tội? Cho nên, phu nhân, ngươi không cần áy náy!”
Ngự Thiên Dung giật mình, nàng không ngờ Triển Cảnh sẽ nghĩ như vậy, sẽ thản nhiên như vậy đối mặt chính mình.

Trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì để biểu đạt xin lỗi.

Mà Triển Cảnh đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Triển Cảnh, Ngự Thiên Dung cảm thấy trái tim mình như có một chỗ bị nhéo một cái, có hơi đau, có hơi hoảng hốt, lại không kịp bắt lấy xem đó là cảm giác gì.