Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 371: Hảo Tâm






“Ừm, kỳ thật, ta còn có một vấn đề a!” Ngự Thiên Dung thốt ra một câu, lập tức lại khiến trái tim Độc Quái nhấc lên cổ họng.

Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng cười, “Chính là mối quan hệ giữa ngươi và Lôi Chí Tôn, vì sao ta cứ thấy hai ngươi có âm mưu gì vậy a? Còn là hướng về phía ta… Không, phải nói là hướng về phía người nào đó của Hội Họa Viên!”
Sắc mặt Độc Quái đột nhiên biến đổi, có chút ngượng ngùng nhìn Ngự Thiên Dung, “Này… Kỳ thật, cũng không có gì… Chỉ là ta nghĩ sai rồi! Ha ha, phu nhân nếu đã an toàn trở lại, mấy chuyện này không cần nhắc lại đâu.”
“Không, ta muốn nghe xem là chuyện gì.”
“Ha ha, thực ra thì có chút có lỗi với phu nhân.

Sau khi biết ngươi rơi xuống vực, chúng ta đều nghĩ các ngươi khó sống sót.

Ta thấy tên Triển Cảnh kia cứ đòi chết, nên muốn an bài một con đường sống cho hắn, nam tử hán đại trượng phu sao có thể treo cổ vì một nữ nhân a! Hắn tuy rằng chỉ là một nửa đồ nhi của ta, nhưng dù sao cũng có cảm tình, ta đã định tác hợp cho hắn và nha đầu kia.
Phu nhân, ta nói lời này, ngươi đừng nóng giận, Bách Thú Vực Sâu, ở trong mắt người võ lâm, quả thật là một nơi có đi không về, huống chi các ngươi còn là bị buộc nhảy xuống.

Ta tuy rằng không hy vọng ngươi chết, nhưng, lý trí phân tích, lúc ấy không ai sẽ nghĩ rằng các ngươi có đủ hi vọng sống sót.

Người chết không thể sống lại, người còn sống thì phải tiếp tục sống.”
“Ừ, ta hiểu được, ngươi nói rất có lý.” Ngự Thiên Dung hơi hơi gật gật đầu, “Nhưng, chuyện mà ta muốn biết không chỉ có chuyện này, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được ý của ta.”
Thần sắc Độc Quái khẽ biến đổi, “Phu nhân, chúng ta thật sự không có quan hệ gì khác, cho dù có, cũng tuyệt không làm hại đến Hội Họa Viên.”
“Phải không? Vậy là tốt rồi, có những lời này của ngươi, ta an tâm.

Tần đại ca, không phải ta muốn hoài nghi ngươi, mà là ngươi và Lôi Chí Tôn xuất hiện khiến ta không thể không hoài nghi, cho nên, mong ngươi thông cảm.”
Độc Quái mặt mày quýnh lên, “Nàng đã kể với ngươi chuyện của ta?”
Ngự Thiên Dung cười gian xảo gật gật đầu, “Bất quá, Tần đại ca yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác, ở trong mắt ta, ngươi vẫn là Độc Quái lão nhân.”
Lời này không nói thì thôi, nói ra càng khiến Độc Quái cảm thấy không thoải mái, hắn cười gượng vài tiếng, “Khụ khụ, nếu không có chuyện gì nữa, ta đi làm việc trước, thứ mà ngươi muốn, ta sẽ làm ra.”
“Khoan đã, Tần đại ca, ngươi thật sự không đi tìm Trầm tỷ tỷ sao? Ta đến nay vẫn không tin là nàng thật thích người khác!”
Độc Quái liếc nhìn Thiên Dung một cái, “Nàng là thật tâm, ngươi đừng quan tâm, ta nghĩ về sau ngươi có cơ hội gặp nàng, đến lúc đó ngươi sẽ minh bạch.”
Thật sự dễ dàng yêu người khác như vậy sao? Ngự Thiên Dung gõ gõ đầu mình, chẳng lẽ là mình đã đánh giá quá cao cảm tình của Trầm Mộng Vân dành cho Độc Quái??

Độc Quái thấy Ngự Thiên Dung lâm vào suy tư, âm thầm thở dài, xoay người rời đi.

Trầm Mộng Vân chỉ là đã hiểu ra dạng nam nhân gì mới thực sự thích hợp bản thân mà thôi, chuyện này khó hiểu lắm sao? Nữ nhân này nhìn thì đạm mạc, kì thực chính là không hiểu thế nào là tình yêu nam nữ a!
Nữ tử dù có thông minh thế nào, nếu không nhìn rõ được đường tình, tương lai cũng khó tránh khỏi đáy lòng bị thương!
Ai… hy vọng nàng có thể một đường bằng phẳng đi tiếp!
“Đúng rồi, phu nhân, đi Thiên Trúc lần này, ta sẽ phối chế cho ngươi một ít dược vật khác, ngươi đi đường phải cẩn thận, cái ngọn núi ở Thiên Trúc đó có nhiều nguy cơ lắm.”
Ngự Thiên Dung nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, cười tủm tỉm nhìn Độc Quái, “Nói như vậy, ngươi cũng biết việc này?”
Độc Quái lắc lắc đầu, “Biết một ít, dọc theo đường đi, có không ít thứ độc hại, người thường là không thể đi vào!”
“Ngươi đi qua rồi?”
“Không có, chỉ là nghe nói thôi.”
“Nghe nói thế nào?”
Độc Quái nhìn nàng một cái, “Nghe nói, ngọn núi kia cơ hồ đều là thiên đường của độc vật, còn là thiên đường của kì độc, cũng là một nơi rất yêu dị… Dù sao phu nhân đến lúc đó nhớ đi cẩn thận một chút là được.”
“Hay là, ta mang ngươi theo, thế nào?” Ngự Thiên Dung hì hì cười nói.
Độc Quái cười khổ, “Nếu có thể, ta cũng nguyện ý đi cùng phu nhân, chỉ là nơi đó không phải là nơi muốn vào là có thể vào.

Ở dưới chân núi, có một cánh cửa đá, người không có tư cách bái tế thì không thể thông qua!”
Ôi chao? Càng nói càng mơ hồ! Ngự Thiên Dung càng lúc càng có hứng thú với ngọn núi đó, “Ngươi chắc không? Chỉ là một cánh cửa, vì sao không thể đi qua?”
“Ta đã tận mắt nhìn thấy, người không có tư cách, bước vào nửa bước sẽ bị một cổ lực vô hình đẩy ra, nếu còn muốn mạnh mẽ xông vào, lần thứ hai sẽ bị đánh đến trọng thương rồi ngã xuống.”
Thần kỳ như vậy? Xem ra thật đúng là phải đi xem một cái, nói không chừng còn có thể có thu hoạch ngoài ý muốn!
“Phu nhân, ta thấy, có thể mang theo Phượng Hoa, nhưng không thể xông vào.

Ngươi là người được chọn, đương nhiên có thể đi vào, hắn thì phải chú ý.”
“Ừm, ta đã biết.

Tần đại ca, còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Triển Cảnh và Lôi Thiên Kiều, thích hợp nhau sao?”
Độc Quái không đáp ngược lại nhìn nàng, “Như vậy, phu nhân có cho rằng thích hợp không?”
Ngự Thiên Dung cười khổ, “Ta làm sao mà biết? Ta lại không biết con người của nàng.”

“Phu nhân, đừng nói lời khách khí, ta tin tưởng ngươi đã có đánh giá về Lôi Thiên Kiều.”
Ngự Thiên Dung nao nao, lập tức thản nhiên, “Nói thật, ấn tượng của ta đối với nàng không tốt, rất không tốt! Thị phi trắng đen chẳng phân biệt được, đã đành mình nghe tin vỉa hè, còn đem những lời đó đến nói trước mặt chánh chủ, không có chứng cớ mà đã cuồng ngạo như thế, thật sự khiến người ta không vui!
Vả lại, nói thế nào ta cũng là chủ nhân của Hội Họa Viên, nàng ở lại cỗ của ta, thân là khách của ta, cư nhiên dám khinh khi chủ, thật sự là biểu hiện không có tâm trí! Tính cách nàng như vậy, nếu cả đời sống dưới sự che chở của phụ thân thì có thể không sao.

Nhưng đại thụ cao lớn thế nào cũng sẽ có ngày ngã xuống, đến lúc đó, nếu nàng ở cùng với Triển Cảnh, có khả năng sẽ mang đến phiền toái cho Triển Cảnh!”
Độc Quái gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Lôi Thiên Kiều lần này thật sự là làm quá mức, mặc kệ thế nào, cũng không thể lỗ mãng như thế! “Phu nhân, tính tình vội vàng xao động này có thể chậm rãi thay đổi, trải nghiệm nhiều rồi sẽ tốt hơn thôi.”
“Nói như vậy, ngươi là hy vọng bọn họ cùng một chỗ?” Ngự Thiên Dung nhìn chằm chằm Độc Quái.
Độc Quái ha ha cười nói, “Là cảm thấy bọn họ có thể.

Dù sao, ta cảm thấy Triển Cảnh không thích hợp ngươi.

Nam nhân bên cạnh ngươi đều quá cường hãn, ta sợ hắn chịu thiệt a!”
Phốc ——
Ngự Thiên Dung văng ra một ngụm trà, “Tần đại ca, ngươi nói chuyện đúng mực hơn một chút được không? Ta đến nay vẫn là người cô đơn nha!”
Độc Quái ho nhẹ hai tiếng, “Khụ, nói sai, ý của ta là những nam nhân mà ngươi gặp đến nay đều là những nhân vật lợi hại, rất bất lợi cho Triển Cảnh a! Khụ khụ, cho dù ngươi sẽ thú phu*, thì sự tình cũng thực phiền toái a!”
* Trong tiếng Hán, từ “thú” (cưới) và “gả” mang nghĩa khác nhau.

“Thú” là khi người đàn ông rước một người phụ nữ về làm vợ, còn “gả” là khi một phụ nữ rời khỏi nhà mình, về làm vợ một người đàn ông và từ đó mang họ của người đó.

Từ “thú” thông thường là “thú thê” (cưới vợ), “gả” thường là “gả về phu gia” (gả về nhà chồng).

Ở đây, Độc Quái nói là “thú phu” (cưới chồng), nghĩa là sau này khi lập gia đình, Ngự Thiên Dung sẽ là boss lớn trong nhà và có quyền cưới nhiều người giống như một người đàn ông cưới nhiều vợ.
Thân thể Ngự Thiên Dung run lên, “Uy, Độc Quái, ngươi ngừng lại cho ta! Ai nói ta sẽ thú phu? Ngươi nghe nói như vậy khi nào?”
“Ưm, chuyện này xác thực còn chưa nghe ai nói, bất quá, ta cảm thấy này đây cũng là chuyện rất có khả năng, bằng không, phu nhân làm sao giải quyết hết mọi bất bình a! Chỉ có thú phu, mới có thể cân bằng cơn tức của mọi người a! Khụ khụ, tuy rằng chuyện kia a… Nhiều người thì ngươi sẽ hơi bị mệt một chút, bất quá, chuyện này cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, khụ khụ, ta thấy a, phu nhân có mệnh Đa Phu!”
“Nói bậy, Đa Phu cái gì chứ? Ta sẽ không học theo các ngươi!” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên tức giận đứng lên, phất tay áo bỏ đi.
Độc Quái bị bỏ lại, khó hiểu sờ sờ đầu, lầu bầu nói: “Ta là nói thật a, sai ở chỗ nào rồi? Nhìn thế nào cũng thấy mấy tên đó đều không phải hạng tầm thường! Có thể phủi tay sạch sẽ được sao? Hơn nữa, thú phu thì có sao đâu, ở Ly Quốc có rất nhiều nữ nhân quyền thế thú phu a! Tức giận cái gì chứ! Hảo tâm không hảo báo, thật là!”

Cử Thanh đang gác ngoài cửa, bỗng nhiên thấy Ngự Thiên Dung nổi giận đùng đùng rời đi, mà Độc Quái lại lầm bầm lầu bầu, cẩn thận nghe kỹ, má ơi, vị Độc Quái này nói cái gì vậy a? Ả Lôi Thiên Kiều kia vừa mới mắng phu nhân là thủy tính dương hoa, ngươi nay lại nói phu nhân có mệnh Đa Phu, không phải là lại ám chỉ chuyện kia đó sao? Ai… Xứng đáng bị phu nhân mắng!
Bất quá, phu nhân cũng không cần phải tức giận a, ở trong mắt bọn họ, thú phu cũng thực bình thường! Đương kim Trưởng công chúa không phải cũng cưới tam phu đó sao, một vị chính phu, hai vị sườn phu, còn có rất nhiều thị lang a! Những nữ tử có tiền có thế khác cũng có rất nhiều người cưới đa phu nha!
“Tiểu tử, nhìn cái gì vậy, còn không mau đi làm việc!” Độc Quái buồn bực trừng mắt nhìn Cử Thanh một cái.
Cử Thanh thực ủy khuất, “Tiền bối, ngài chọc phu nhân mất hứng cũng không thể trút giận lên tiểu nhân a? Như vậy rất không có lòng bảo hộ tiểu bối!”
Độc Quái trừng mắt, sao mình chỉ mới đi một chuyến, đến lúc trở về Hội Họa Viên thì mấy gã sai vặt đều giơ cái giá cao lên?
Rầm rầm ——
Cách đó không xa truyền đến một trận tiếng vang ầm ầm, tựa hồ là tiếng cây cối ngã xuống đất.

Phản ứng thứ nhất của Độc Quái và Cử Thanh chính là: có người đến gây sự!
Hai người không hẹn mà cùng chạy đi, thanh âm là từ chỗ Trúc Viên truyền đến, nơi đó chính là nơi mà phu nhân thường xuyên ở lại! Chẳng lẽ phu nhân đã gặp phải phiền toái!
Vài thân ảnh đồng thời chạy vội đến Trúc Viên…
Xoát xoát xoát ——
Độc Quái là người thứ nhất đến, Lôi Chí Tôn đến thứ hai, Triển Cảnh đến thứ ba, Cử Thanh đến cuối cùng.
Bốn người định thần nhìn kỹ, oa, rừng trúc trước mắt bị chặt chém thành mảnh nhỏ, đứng ở giữa là một nữ nhân tóc trắng áo trắng… “Phu nhân!?”
Ngự Thiên Dung quay đầu nhìn bọn họ, vỗ vỗ ống tay áo, làm như không có việc gì, “Sao vậy? Các ngươi đều chạy đến đây để làm gì?”
Ách ——
Triển Cảnh nhìn những cây trúc bị chém thành vô số đoạn, “Phu nhân, này—— “
Ngự Thiên Dung nhìn xuống mặt đất, “À, không có việc gì, chỉ là ta luyện công, lỡ tay thôi, không cần ngạc nhiên, cứ đi làm việc của mình đi!”
Độc Quái trừng lớn mắt, “Phu nhân, ngươi dùng cái gì để làm? Kiếm?” Rõ ràng trên người nàng không có kiếm a!
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Mặc kệ ta làm như thế nào, dù sao cũng không e ngại đến ai, đều đi làm việc đi!”
Độc Quái làm sao chịu buông tha, hai mắt cẩn thận đánh giá Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy dải lụa trên tay áo của nàng có dính lá trúc, há hốc miệng hỏi, “Phu nhân, chẳng, chẳng lẽ là ngươi dùng thứ này để làm?”
Ngự Thiên Dung âm nhu nhìn hắn, cười, “Đúng vậy, lúc nãy cũng không biết làm như thế nào, bị ngươi chọc xong một trận, trong lòng ta liền cảm thấy buồn bực, vì buồn bực quá nên ta liền dùng sức tàn phá… Không ngờ chỉ mới có một hồi mà đã phá hủy nhiều cây trúc đẹp như vậy! Ai… đây đều tại ngươi a, ta thấy, ngươi phải đền Trúc Viên cho ta, mau đi trồng lại cây trúc mới đi!”
“Phu nhân muốn ta trồng—— trúc?” Độc Quái trừng lớn mắt nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, cười cực kỳ thoải mái, “Ừ, ta nghĩ ngươi y thuật cao minh, tất nhiên có thể trồng trúc tốt hơn nhiều so với người khác, nhìn đám hoa hoa cỏ cỏ trong sân của ngươi là biết!”
Độc Quái mặt mày đau khổ, hắn hiểu ra rồi, nàng chính là muốn ép buộc hắn, chỉ vì những lời nói thật vừa rồi của hắn! Thế mới nói, lòng dạ nữ nhân rất hẹp hòi, hắn không muốn trêu chọc đâu!
Bất quá, Lôi Chí Tôn quan tâm không phải là Độc Quái có chịu tội hay không, mà là Ngự Thiên Dung rốt ruộc có phải là dùng dải lụa trên tay áo chặt đứt mấy cây trúc này không.

Nếu đúng, như vậy thuyết minh này nữ nhân võ công đã rất siêu việt, không phải là đối thủ mà khuê nữ của mình có thể chống lại, cứ như vậy, hắn cần phải khuyên nhủ khuê nữ nhà mình đừng nên chọc tức nàng.

“Ngự phu nhân, ngươi thật sự đã dùng dải lụa trên tay áo để luyện công?”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn Lôi Chí Tôn một cái, mỉm cười, “Sao có thể a, đương nhiên là sử dụng kiếm, lúc nãy ta đã cất nó đi rồi.”

Lôi Chí Tôn nghi hoặc nhìn về phía Độc Quái, Độc Quái lắc đầu, hắn cũng vừa mới về Hội Họa Viên nha, làm sao biết lời Ngự Thiên Dung nói là thật hay giả, nếu là thật, nàng tiến bộ cũng quá nhanh đi! Trừ phi nàng đi theo Bùi Nhược Thần nhảy xuống vực không những không chết, còn nhân họa đắc phúc, học được tuyệt thế kì công!
“Được rồi, Triển Cảnh, các ngươi đều đi làm việc đi, ta muốn thanh tĩnh một mình.”
“Vâng, phu nhân.”
Triển Cảnh mời Lôi Chí Tôn rời đi, Cử Thanh đương nhiên cũng đi theo ra ngoài làm việc.
Ngự Thiên Dung thấy Độc Quái còn đứng lại, hỏi, “Thế nào, ngươi tính hôm nay sẽ trồng trúc sao? Ha ha, không cần gấp, nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng trồng!”
Độc Quái trừng mắt nhìn nàng một cái, “Phu nhân, ngươi nói thật đi, ngươi và Bùi Nhược Thần ở dưới vực có phải đã gặp được kỳ ngộ?”
“Nếu ngươi nghĩ là có, thì coi như có!”
“Phu nhân, võ công của Bùi Nhược Thần so với ngươi —— thế nào?”
Ngự Thiên Dung tò mò nhìn hắn, “Sao vậy, ngươi quan tâm đến hắn?”
“Phu nhân, đây là một vấn đề nghiêm túc, võ công của hắn cao hay thấp, đối với ngươi, thậm chí là đối với cả Hội Họa Viên mà nói đều là một chuyện rất nghiêm trọng!”
Ngự Thiên Dung cười cười, “Sao trước kia ngươi không nói gì?”
“Phu nhân!”
“Được rồi, đừng khẩn trương, ta nói, hắn hiện tại võ công cao hơn ta, ta thì khinh công tốt hơn hắn một chút.”
Độc Quái nghe xong, thần sắc biến đổi, “Cao bao nhiêu?”
“Khó nói, lại không có so qua.

Chúng ta ở dưới vực, con đường học võ công không giống nhau.

Với lại, ngươi khẩn trương cái gì a?”
Độc Quái thở dài, “Phu nhân, ngươi hợp tác với hắn làm cái gì? Ngươi cho hắn loại thuốc mà hắn cần, vậy hắn đáp ứng phu nhân điều kiện gì?”
“Ừm, giúp Tịch Băng Toàn làm việc hắn muốn làm, còn giúp ta giải độc.”
“Chỉ bấy nhiêu đó?” Độc Quái thần sắc có điểm kỳ quái.
Ngự Thiên Dung khó hiểu, “Vậy còn muốn gì nữa? À, lúc sau còn cùng hợp tác làm ăn với hắn.

Sao vậy?”
“Chẳng lẽ phu nhân không yêu cầu hắn —— bảo hộ ngươi và Duệ Nhi sao?”
“Duệ Nhi thì hắn sớm nói sẽ bảo vệ tốt, về phần ta thì đã có bọn Phượng Hoa bảo hộ rồi!”
Độc Quái thở dài, xem ra phu nhân căn bản không biết rõ chi tiết về Bùi Nhược Thần a, về sau chắc chắn sẽ xảy ra không ít chuyện xấu! Cầu nguyện bọn Phượng Hoa thật sự có thể bảo vệ tốt cho nàng!
“Tần đại ca, sao ngươi có vẻ rất phòng bị hắn, chẳng lẽ ngươi và hắn có ân oán gì đó?”
Độc Quái cười khổ một tiếng, “Không có gì, phu nhân, ta cũng đi làm việc đây.”