Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 370: Giữ Lại






Trong lòng có một cảm giác đau đớn không cách nào hình dung, nước mắt chậm rãi rơi xuống bàn, rớt vào trang giấy trắng nõn, tâm hồn rất đau.

Khi đó, nàng chỉ có thể nghĩ đến hai chữ… đau lòng! Chưa bao giờ đau đến thế, thật khổ sở, thật khó chịu… Đau quá, đau quá… Đau đến độ chỉ có thể làm bạn với làn điệu đau thương này để nàng có thể cúi đầu khóc.

Khi nước mắt dừng lại, nàng nghĩ, mình rốt cuộc đang làm cái gì? Đang yêu cái gì, đang theo đuổi cái gì, đang tin tưởng cái gì… Nếu lúc bắt đầu mình không tin tưởng thì thật tốt, vậy sẽ không cảm thấy bị lừa gạt, sẽ không bị tổn thương —— vì sao mình lại tin tưởng người đó như vậy, tin tưởng một lòng như một đứa ngốc!
Đã biết rõ thế nhân nhiều giả nhân giả nghĩa, vì sao còn đi thật tâm đi tin tưởng ——
Âm phù nguyên bản ai uyển giờ phút này toàn bộ trở thành một khúc thấm đẫm nước mắt, thảm đạm tâm hồn.

Không biết là tiếng ca đả động nàng hay nỗi đau thương của nữ nhân vật chính trong làn điệu kia đả động nàng, hay là sự thật làm đau lòng nàng quá đỗi…
Nàng rốt cuộc hiểu được, chính mình mới là kẻ ngốc…
Nước mắt dừng lại, nước mắt lại rơi xuống, ngưng rồi lại chảy, nước mắt thấm ướt khăn tay, ướt nhòe không khí xung quanh… Nhịn không được nhìn bóng người chảy nước mắt không ngừng trong gương, hỏi một câu rồi lại một câu, rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng như vậy mà vẫn là nàng sao? Vì sao lại sống thống khổ như vậy?
Nếu hết thảy phải đau thương như vậy, thì hãy quên hết thảy đi! Từ nay về sau, không cần lại tin tưởng vào tình yêu như trước kia nữa… Như vậy, sẽ không còn lại bị thương, đúng vậy, như vậy sẽ không lại bị thương nữa——
Nhưng, trái tim vẫn đau quá, đau quá, đau quá… Nàng lại chỉ có thể một mình một người cúi đầu khóc giữa đêm khuya, nương theo bóng đêm thâm trầm giảm bớt phần nào đau thương.

Nàng không muốn để lộ bộ diện bi thương của mình trước mặt người khác, không muốn để người khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình, không muốn người khác lo lắng vì mình… Nàng muốn được ở một mình, yên lặng mà sống ——
Sau vô số lần khóc, nàng tự giễu, đúng vậy, có gì to tát đâu! Khóc cái gì chứ! Đứa ngốc!
Nàng đúng là một đứa ngốc a!
Nàng không cầu một người yêu nàng như núi cao biển rộng, chỉ muốn một tấm chân tình, một trái tim thẳng thắn thành khẩn, vì sao lại không được? Vì sao người lừa mình sâu nhất cũng là người yêu mà mình tin tưởng nhất? Vì sao?
Nàng thậm chí đã từng nói, nếu một ngày nào đó hắn yêu người khác, chỉ cần thẳng thắn nói với nàng, nàng sẽ im lặng rời đi, tuyệt không dây dưa, nhưng, vì sao ngay cả một chút tín nhiệm như vậy cũng muốn phá hủy?
Cho nên, kể từ đó, nàng chán ghét thứ luyến tiếc dối trá!
“Cuối cùng, cô gái kia thế nào?”
“Cuối cùng? Ừm, cuối cùng… Cô gái chết, chàng trai kia không biết, có lẽ là ảo não, có lẽ sẽ vì cô gái biến mất mà thống khổ một trận! Bất quá, mọi thứ đã trở thành chuyện xưa!”
Phượng Hoa giật mình nhìn Ngự Thiên Dung, “Vì sao lại chết?”
“Vận mệnh thôi, trượt chân rơi xuống vực, thế nào, ngươi đau lòng?” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên khôi phục vẻ mặt đạm mạc.
Phượng Hoa cảm giác nữ tử trước mặt lại biến trở về bộ dáng như lúc vừa mới quen, lạnh lùng thản nhiên!
“Phượng Hoa, nếu một ngày nào đó, ngươi có khổ trung bất đắc dĩ gì, buộc phải đả thương ta, thì trước hết hãy rời ta đi, đừng gạt ta, ít nhất đừng để ta chán ghét ngươi.”
Phượng Hoa trong lòng đột nhiên nhảy dựng, miễn cưỡng cười, “Phu nhân yên tâm, ta sẽ làm tốt chức trách hộ vệ.”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, mỉm cười, lại nói: “Bất quá, cho dù lừa ta cũng không sao, dù sao cũng chẳng có gì to tát lắm.” Lừa hay không lừa thì có sao đâu? Dù gì, cả đời cũng chỉ có bấy nhiêu thời gian, chỉ ngắn có chừng ấy, có lừa hay không, rồi mọi chuyện cũng trôi qua!

Mà, lúc này, Ngự Thiên Dung lại không biết bởi vì câu nói vừa rồi mình, đã khiến Phượng Hoa lâm vào buồn rầu!
“Phu nhân —— “
“Hửm, chuyện gì?”
Phượng Hoa nhìn căn phòng đầy ắp tranh vẽ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại áp lực khác thường, than nhẹ một tiếng, “Phu nhân định đối phó người của Mê Huyễn Cung thế nào?”
Ngự Thiên Dung gãi gãi đầu, “Đối phó thế nào? Bây giờ còn chưa tới mức đó, trước mắt chỉ cần đề phòng bọn họ thôi! Đừng để bọn họ thương hại đến người của chúng ta là tốt rồi.

Trước xác định sẽ đối lập nhau, ta không muốn giết người vô tội!”
Phượng Hoa bĩu môi, “Vậy các ngươi sao lại đến hang ổ nhà người ta khai sát giới?”
“Đã nói đó là do ngoài ý muốn nha, hơn nữa, nếu không phải do bọn hắn nói năng lỗ mãng hoặc là cử chỉ bất kính, ta tội gì lập thêm một kình địch! Phải biết rằng, ta ghét nhất là thứ hoa hoa công tử*, cũng chán ghét sắc quỷ, nếu ai ở trước mặt ta làm ra hành vi như vậy, hiển nhiên là tìm chết!” Ngự Thiên Dung lạnh lùng nói, khóe môi cũng gợi lên tàn khốc ý cười.
* Hoa hoa công tử = Sở Khanh, Don Juan,… đại loại là những anh chàng đẹp trai, sở thích là tán gái, chơi xong rồi… bỏ.
Phượng Hoa nghe vậy, trong lòng thầm sửng sốt, phu nhân tựa hồ rất mẫn cảm đối với đề tài này a! Nghĩ đến chuyện kể lúc nãy, trong lòng hắn hiện lên một chút nghi ngờ, chuyện của nữ tử kia rốt cuộc là một chuyện xưa của người khác hay là chính quá khứ của phu nhân?
“Phu nhân, ngươi có yêu ai không?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, cố ý vô tình gảy dây đàn, “Ngươi cảm thấy ta có yêu ai sao?”
“Ta không biết.” Phượng Hoa lần này thực thành thực trả lời, hắn xác thực không biết nàng có yêu ai.

Là Tịch Băng Toàn sao? Hắn thực không biết nàng yêu bao nhiêu! Nam Cung Tẫn? Càng thêm không có cảm giác, tuy rằng những lời đồn trước đây đều nói Ngự gia Nhị tiểu thư yêu Hộ Quốc tướng quân đến chết đi sống lại, nhưng từ khi quen biết nàng, hắn chưa từng gặp qua bộ dạng đòi chết đòi sống kia của nàng, thậm chí còn không thấy nàng hoài niệm Nam Cung Tẫn một chút nào.
Ngự Thiên Dung buông tay khỏi dây đàn, ngóng nhìn ra hồ nước trong viện, ngón tay gõi cửa sổ, thấp giọng ngâm:
“Giang hồ cười, ân oán dứt.

Nhưng người đời vẫn trêu chọc, nụ cười như chứa đao.
Hồng trần cười, cười tịch liêu.

Tâm rất cao, nhưng lòng vẫn không vui.
Trăng sáng rọi, đường xa xôi.

Người sẽ già, nhưng lòng chưa già.
Yêu không được, đã phải chia xa.


Quên không được, không thể quên ngươi!
Như hoa không phải là hoa, như bụi không phải là bụi.
Nước sông cứ cuồn cuộn chảy mãi không chịu đứng yên.
Một thân hào khí ngông nghênh, nguyên lai anh hùng là cô độc.
Giang hồ cười, ân oán đã xong.

Dù đàn hay sáo, rượu vẫn có.
Ngửa mặt lên trời mà cười, tất cả rồi sẽ quên đi.
Tiêu sái như gió, khinh phiêu phiêu.
Giang hồ cười, những tình yêu không ràng buộc lễ nghi.
Yêu hoặc hận, đều không cần…
Ngửa mặt lên trời mà cười, tất cả rồi sẽ quên đi.
Tiêu sái như gió, khinh phiêu phiêu*…”
* Đây là lời bài hát “Giang hồ cười”, nhạc phim của bộ phim truyền hình “Thần Điêu đại hiệp” phiên bản năm 2006.
“Lời hát hay lắm, nhưng, phu nhân, ngươi thật sự đã đạt đến cảnh giới dù yêu hay hận cũng không cần rồi sao?”
“Ha ha, ai biết được, làm được hay không thì có ích gì, chỉ cần nhìn thoáng mọi việc một chút là tốt rồi! Dù sao, con người a, chỉ sống một cuộc đời này thôi!” Ngự Thiên Dung không chút để ý nói, liếc nhìn Phượng Hoa một cái, bỗng nhiên vỗ vỗ tay, “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, nói cho ta nghe ngươi định ứng phó người của Mê Huyễn Cung như thế nào đi, không phải vừa nói hãy giao cho ngươi xử lý sao? Ta đương nhiên tin tưởng năng lực của ngươi, nhưng cũng muốn biết đại khái ngươi sẽ làm thế nào.”
Phượng Hoa cười ha ha nhìn Ngự Thiên Dung, “Chẳng lẽ phu nhân sợ ta diệt Mê Huyễn Cung sao? Yên tâm, ta sẽ không bắt chước càn rỡ như các ngươi!”
Hứ, khẩu thị tâm phi, Ngự Thiên Dung liếc nhìn hắn một cái, cũng không truy vấn nữa, có một số việc không cần hỏi nhiều lắm.
Phượng Hoa lại nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ta đi xử lý công việc.”
“Ừ, ngươi cẩn thận chút.”
Sau khi Phượng Hoa rời khỏi, Trì Dương đi vào, “Phu nhân.”
“Ngươi phát hiện cái gì sao?”
“Đúng vậy, nha đầu kia xác thực có chỗ đáng nghi, nhưng thuộc hạ ngu dốt, chưa tìm được chứng cớ.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Chuyện này thực bình thường, nếu khinh địch như vậy đã bị ngươi bắt đến bím tóc, vậy thì nàng có thể sống sót ra khỏi phủ tướng quân được sao? Tâm cơ của nàng ta không thấp, khuôn mặt lại xinh đẹp, đến lúc tất yếu thì hãy ra tay đi, so với việc lưu lại hậu hoạn, không bằng giết trước.”
“Phu nhân cũng hoài nghi nàng ta?”
Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải hoài nghi, là xác định nàng là người có vấn đề, hoặc là nói, ta căn bản không tin nàng đến là vì báo ân, bất quá, ta xác thực không biết người sau lưng nàng là ai.

Đây cũng là nguyên do ta biết rõ có khả nghi nhưng không trực tiếp cho các ngươi giết nàng.”

Trì Dương hiểu ra, gật gật đầu, “Phu nhân yên tâm, ta sẽ dụng tâm giám thị nàng.”
“Ừm, vậy vất vả cho ngươi, nàng hẳn là có võ công, ngươi phải cẩn thận ứng đối.”
“Vâng, phu nhân, ta đi đây.”
“Ừ.”
Sau khi Trì Dương rời đi, Ngự Thiên Dung còn chưa kịp ngồi xuống hít thở mấy cái đã nghe một trận tiếng bước chân dồn dập, “Phu nhân, phu nhân, không tốt! Không tốt…” Một gã sai vặt vội vàng chạy vào, có chút hồng hộc nói, “Phu nhân, hai cha con Lôi Chí Tôn lại trở lại!”
A? Ngự Thiên Dung ngẩn người, nhìn gã sai vặt, “Ở đâu?”
“Triển hộ vệ đang ở tiền thính tiếp đón bọn họ.”
“Vậy à, vậy để cho Triển hộ vệ xử lý việc này đi!” Ngự Thiên Dung ngồi xuống ghế, không mấy để ý.
Gã sai vặt thấy vậy, tròn mắt sửng sốt, phu nhân sao lại như vậy a, “Phu nhân, tiểu nhân thấy Triển hộ vệ ứng phó không được mới vội vàng tới báo với ngài!”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn gã sai vặt một cái, “Ngươi là mới tới? Ta lúc trước hình như không gặp qua ngươi!”
“Tiểu nhân là mới tới, tên là Cử Thanh, là Hạ quản gia đưa tới từ tháng trước.”
“À, Cử Thanh —— ánh mắt Hạ Duyệt thật đúng là không tệ, bất quá có chút ủy khuất ngươi.

Ha ha, được rồi, ta sẽ theo ngươi đi xem Triển Cảnh có ứng phó nổi hay không.”
Cử Thanh đi theo sau Ngự Thiên Dung, ngẫm nghĩ ý tứ của câu ‘ ủy khuất ngươi ’ lúc nãy, chẳng lẽ là phu nhân nhìn ra cái gì?
“Cử Thanh a, Hạ Duyệt gần nhất làm việc thế nào?”
“Hồi bẩm phu nhân, Hạ quản gia vẫn đều bề bộn nhiều việc, ngài ấy nói phu nhân không ở, ngài ấy cũng không thể để chuyện làm ăn ở cửa hàng của phu nhân giảm xuống.”
“Ừ, thật sự là vất vả cho hắn! Cử Thanh, tên ngươi cũng không tệ đâu, hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thích Hội Họa Viên chúng ta không?”
A? Thích? Cử Thanh sửng sốt hồi lâu, do dự một lát mới đáp, “Phu nhân, Cử Thanh mới đến, còn không thể nói rõ là thích hay không, bất quá, đến nay, cảm giác rất tốt, tiểu nhân nghĩ, về sau hẳn là sẽ thích nơi này.”
“Ừm, được rồi, hy vọng ngươi cũng xem nơi này như nhà mình, đừng khách khí.”
“Tạ ơn phu nhân.”
Đi đến tiền thính, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng Lôi Chí Tôn rống giận, “Ta mặc kệ thế nào, ngươi phải cho khuê nữ ta ở lại dưỡng thương!”
“Lôi lão nhân, ngươi đừng rống nữa, Hội Họa Viên là nhà của phu nhân, không phải là nhà của Độc Quái ta! Ngươi phải làm cho rõ ai là chủ nhân rồi hẵng rống!”
“Hừ!”
Lúc này trong phòng vang lên tiếng Triển Cảnh, “Sư phụ, đồ đệ thấy có thể giữ Lôi cô nương ở lại dưỡng thương, chỉ cần bọn họ không đem lại thêm phiền toái cho phu nhân là được!”
“Vậy ngươi tự mình đi giải thích với phu nhân đi!” Độc Quái rất không phụ trách nhiệm, vươn vai ngồi xuống ghế.
Ngự Thiên Dung đi tới cửa, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trong phòng.

Triển Cảnh nhìn Lôi Thiên Kiều, nói, “Lôi cô nương, mặc kệ ngươi đã nghe ai nói không tốt về phu nhân, ta hy vọng ngươi đừng lại nói năng lỗ mãng trước mặt phu nhân, phu nhân không phải giống như những gì ngươi nghe được.”
“Trên đời nào có tin đồn vô căn cứ, ả nếu là người tốt, người khác sẽ nói là ả ngoan độc sao?”
Sắc mặt Triển Cảnh trầm xuống, “Nếu Lôi cô nương nghĩ như vậy, Hội Họa Viên cũng không thể giữ nổi hai vị đại nhân, mời các ngươi đến nơi khác ở đi!”
“Ngươi ——” Lôi Thiên Kiều ngực nhói đau, ủy khuất nhìn phụ thân nhà mình.

Lôi Chí Tôn đảo mắt một cái, “Khuê nữ, có lẽ con thật sự bị kẻ khác hồ lộng, chúng ta cứ lưu lại rồi tìm hiểu sau, nếu nàng thật sự là thứ nữ nhân như vậy, cha con chúng ta sẽ bỏ đi ngay, ngươi cũng đừng đặt hy vọng vào tên tiểu tử này nữa.

Nếu, thật là con bị người ta lừa, vậy chúng ta sẽ nói xin lỗi.”
“Cha!”
“Tốt lắm, liền như vậy quyết định đi!” Lôi Chí Tôn vỗ vỗ bàn tay to, nhìn Triển Cảnh, “Tiểu tử, còn không mau an bài chỗ ở cho chúng ta!”
Triển Cảnh bất đắc dĩ liếc nhìn bộ dạng không đếm xỉa gì hết của Độc Quái, “Được rồi, các ngươi —— phu nhân, sao ngươi lại tới đây?”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Còn không phải Cử Thanh lo lắng ngươi, làm cho ta đến xem.”
“Phu nhân, ta —— “
“Không cần nhiều lời, ngươi quyết định giữ lại thì cứ giữ, mọi chuyện không cần thiết đều phải trải sự đồng ý của ta.”
“Tạ ơn phu nhân.”
Ánh mắt Ngự Thiên Dung xẹt qua Độc Quái, “Triển Cảnh, ngươi dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi đi, ta và Độc Quái tiền bối có chuyện muốn nói!”
Độc Quái cảm thấy mình như bị người ta nắm ót, có chút muốn chạy trốn, “À, phu nhân a, để ta đi với bọn họ đi, Lôi cô nương đang bị thương, cần chẩn trị một phen a!”
“Chuyện này, ta muốn không nhọc ngươi phiền lòng, Lôi tiền bối chính là Thần Y, ngươi cảm thấy y thuật của hắn không bằng ngươi sao?”
Độc Quái nghẹn lời, đành nhấp nha nhấp nhỏm ở lại.

Triển Cảnh lại rất nhanh chóng mang cha con Lôi Chí Tôn đi nghỉ ngơi, ai bảo sư phụ lúc nãy mặc kệ mình đâu!
Cử Thanh thấy đại sảnh chỉ còn hai người bọn họ, thức thời lui ra cửa, thuận tay đóng cửa lại.
“Ha ha, phu nhân, ngươi có gì muốn nói, cứ việc căn dặn!”
“Ừm, được thôi, ta vừa lúc có một việc phải phiền toái ngươi, ta và Bùi Nhược Thần thành lập một hiệp nghị, hắn cần ngươi giúp hắn phối chế một ít viên thuốc, ta đã đáp ứng rồi, chỉ có thể vất vả ngươi.

Yên tâm, nếu muốn cần dược liệu gì, cứ việc mở miệng, toàn bộ phí dụng tính lên ta.

Thời gian thôi, ngươi làm trước một ba phần, phần còn lại cứ việc không nhanh không chậm phối chế là được.”
Độc Quái há hốc mồm, “Vì sao?”
“Cho hắn một phần ba là để tỏ thành ý hợp tác, lưu lại hai phần ba là vì để dành con bài chưa lật, không đến mức bị hắn quản chế khắp nơi.

Khi một người còn có chỗ cầu cạnh ngươi, hắn sẽ toàn lực làm tốt những việc ngươi muốn hắn làm.”
Độc Quái nhìn thấy ý cười trên khóe môi Ngự Thiên Dung, trong lòng chợt lạnh, thảm rồi, mình có phải cũng bị tính kế như vậy? Câu trả lời là khẳng định, trong tay nàng nay còn có con bài chưa lật, nói không chừng còn thêm vài con bài khác nữa!
“Ha ha, hai chúng ta a, ngươi là sư phụ của Duệ Nhi, yên tâm, ta sẽ không làm như vậy với ngươi, nhưng, ngươi đừng khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta a!”
Phốc ——
Cô nhi quả phụ? Toàn thân Độc Quái nổi da gà, lời này nói thật có kỹ xảo! Hắn thật hiếm thấy có cô nhi quả phụ nào như vậy a! Thực lực xa xỉ, chỉ cần bốn tiểu tử kia là đã đủ lấn lướt bao nhiêu người!
Không kể nàng còn có một tình nhân là Thanh Quốc Tiêu Dao Hầu! Ai… nữ nhân này, thật sự là rất khiêm tốn!