Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 349: Các Ngươi! Thật Tốt!!






Bùi Nhược Thần dẫn một hàng bốn người lục lục tục tục đến đại môn thanh lâu.

Tú bà đi ra nhiệt tình chào đón, thấy Ngự Thiên Dung đến kỹ viện cư nhiên còn che mặt, cảm thấy rất kì quái, lại nhìn quần áo, biết ngay là công tử nhà có tiền, bất quá, xương cốt tựa hồ hơi bị gầy yếu!
“Coi chừng ánh mắt của ngươi!”
Triển Cảnh lạnh lùng nói một câu, lập tức khiến tú bà kia bật cười, “Ai da… ta nói vị công tử này a, đã đến Mộng Mĩ Lâu của ta, còn phụng phịu như vậy làm gì a? Mộng Mĩ Lâu chúng ta thứ khác không dám cam đoan, chỉ có mỹ nữ là bảo đảm có rất nhiều, dám chắc sẽ cho các vị vừa lòng!” Nói xong liền gọi mấy mỹ nữ xuống chiêu đãi.
Triển Cảnh liền rút kiếm giơ lên, ngăn lại đám nữ nhân định tiến lại sàm sỡ Ngự Thiên Dung, “Không —— “
“Tiểu Cảnh, thôi mà, chúng ta đi lên đi!” Ngự Thiên Dung nhẹ giọng nói, ngăn cản Triển Cảnh ra tay.
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Tiểu Tam một cái, Tiểu Tam lập tức hiểu ý, lấy ra một lượng bạc thưởng cho tú bà, “Công tử chúng ta chướng mắt dong chi tục phấn tầm thường, cho chúng ta một vị trí tốt trên lầu hai, công tử chúng ta muốn xem hoa khôi đấu giá đầu đêm!”
Hai mắt tú bà sáng lên, người khác thưởng chỉ là bạc vụn, vị này vừa ra tay đã là một lượng a, quả nhiên là kim chủ! “Khanh khách, các vị thật là có ánh mắt, hoa khôi của Mộng Mĩ Lâu chúng ta a, bộ dạng phải nói là thiên tư quốc sắc…”
“Được rồi.

Mau dẫn chúng ta đi lên!” Tiểu Tam rõ mồn một tính cách của công tử nhà mình, công tử không phải người tham nữ sắc, tối nay đến đây, chắc chắn là có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Tú bà cũng không giận, cười hì hì tự mình dẫn bọn họ vào một gian phòng trên lầu hai, vị trí này rất tốt, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh lầu một, bao gồm vũ đài mà hoa khôi sắp sửa ra sân.
Tạo hình vũ đài của thanh lâu này khá đẹp, có hơi giống vũ đài hiện đại, bất quá, thiết bị đương nhiên kém xa lắc.
“Công tử, ngài có vừa lòng vị trí này không? Đây là gian phòng khách quý đẹp nhất của Mộng Mĩ Lâu đó a, tuyệt đối là chỗ tốt nhất! Bất quá, giá cả a, đương nhiên cũng cao hơn một ít, chỉ mười lượng bạc!”
Tiểu Tam bĩu môi, lấy ra hai mươi lượng bạc, đưa hết cho tú bà, “Đi, cho người mang lên một bình trà ngon cho thiếu gia chúng ta, nhớ thêm vài món bánh tinh xảo và trái cây nữa.”
Tú bà cười tủm tỉm nhận bạc, “Công tử chờ một lát, ta lập tức cho người chuẩn bị.

Vậy, có cần ta gọi thêm vài mỹ nữ đến hầu rượu, nói chuyện phiếm với các vị?”
“Không cần, đi đi —— “
“Gọi đi, nếu đã đến đây, không hảo hảo hưởng thụ một phen thì sao được! Tú bà, ngươi tìm cho chúng ta vài mỹ nữ tinh thông cầm kỳ thư họa lên đây, để chúng ta thưởng thức tài hoa của các nàng!”
Tài hoa? Tú bà ngẩn ra, lập tức gật gật đầu lắc mông rời đi, đến thanh lâu mà đòi thưởng thức tài hoa? Hứ, xem ra lại là bọn công tử vờ vịt thanh cao, lát nữa Thiên Thiên xuất trướng, tài mạo song toàn, xem các ngươi có bị mê chết không!
.
.
.
Một lát sau, một mỹ nữ diễm lệ thướt tha, mặc áo phấn hồng, che nửa khuôn mặt xuất hiện trước mặt bọn họ.


Tuy không thấy mặt, nhưng nàng có một đôi mắt quyến rũ động lòng người, đủ sức câu dẫn xuân tâm của nam nhân.

Tiểu Tam là người thứ nhất bị mê hoặc, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn mỹ nữ kia, chỉ còn kém không bị hút hồn.

Bất quá, mặt mày Bùi Nhược Thần lại rất đạm mạc, không biết là vì đã quen nhìn mỹ nữ, hay là thật sự không ham thích nữ sắc.

Mà Triển Cảnh a, vốn trong mắt chỉ có phu nhân nhà hắn, đương nhiên không nhìn nàng bao nhiêu, mới đầu đúng là có nhìn một lần, bất quá chỉ là để kiểm tra xem đối phương có võ công hay không, có thể tạo thành uy hiếp với phu nhân hay không mà thôi!
“Thiên Thiên ra mắt các vị công tử.”
Kế tiếp, căn phòng im ắng một hồi lâu.

Nguyên nhân thật ra không có gì, chỉ là Bùi Nhược Thần lười mở miệng, còn Ngự Thiên Dung thì vì bất ngờ, trong lòng thầm suy nghĩ, mỹ nữ của Mộng Mĩ Lâu thật đúng là tốt thật, quá đẹp! Mà Thiên Thiên vốn khách sáo định chờ khách chủ động mời mình ngồi xuống, lại xui xèo gặp phải một đám quái thai, cho nên đành phải trơ ra đó.
Một hồi lâu sau, Ngự Thiên Dung mới hoàn hồn, “À, Thiên Thiên cô nương đúng không, ngồi đi a, không cần khách khí.”
Cặp mắt nhu tình như nước của Thiên Thiên khẽ cúi xuống, “Đa tạ công tử, vậy Thiên Thiên —— “
“Trước đàn một khúc hoặc là múa một bài đi, nếu chúng ta vừa mắt thì hẵng ngồi xuống, bằng không đổi một người khác, chúng ta không muốn phí bạc!” Bùi Nhược Thần thình lình mở miệng, vừa mở miệng liền làm khó dễ.
Sắc mặt mỹ nữ Thiên Thiên khẽ đỏ lên, không biết là vì giận hay là vì xấu hổ, bất quá, rất nhanh lại lộ ra ý cười, “Như vậy, mời công tử nghe trước một khúc.

Ta bất tài, am hiểu chính là tỳ bà, hy vọng có thể vừa mắt công tử.”
Tiếng đàn lã lướt vang lên, giai điệu trầm bổng tăng dần, giống như một vầng trăng sáng đang dần nhô lên mặt biển, đưa mọi người vào một khung cảnh mông lung biến ảo.

Giai điệu kia như lời hát, réo rắt êm tay, bàn tay đánh đàn của Thiên Thiên hết sức điêu luyện, rất giàu ý nhị, khiến người ta liên tưởng đến một điệu múa phiêu phiêu dục tiên tuyệt đẹp…
Không thể không nói, Thiên Thiên cô nương đánh đàn tỳ bà rất hay, kỹ thuật rất xuất sắc, ánh mắt Ngự Thiên Dung nhìn nàng cũng trở nên thưởng thức: người này, thật sự là tài nữ!
Đợi nàng lẳng lặng đạn xong, Ngự Thiên Dung hớn hở vỗ tay trước, “Hay, không hổ là tài nghệ nhất tuyệt, mời Thiên Thiên cô nương ngồi.”
Thiên Thiên mỉm cười với Ngự Thiên Dung, “Cám ơn công tử khích lệ!” Nhưng không có ngồi xuống, mà quay sang nhìn Bùi Nhược Thần, “Vị công tử này không biết xưng hô thế nào, khúc đàn này của Thiên Thiên có vừa mắt công tử không?”
Ách, đối với mình chỉ là một câu cảm ơn có lệ, đối với tên Bùi Nhược Thần kia lại vẻ mặt mong chờ, đãi ngộ quá bất công a? Nói thế nào thì bọn họ đều là khách của nàng a!
Ngự Thiên Dung nào biết rằng Thiên Thiên cô nương kia vừa thấy nàng che mặt liền tâm sinh bất mãn, lại nghe giọng nói của nàng có chút kiều mị liền càng không ưa thích.


Một nam nhân mà ẻo lả như vậy, nhất định là một tiểu bạch kiểm!
Cho nên, Thiên Thiên cô nương thực hoa hoa lệ lệ lựa chọn xem nhẹ Ngự Thiên Dung.
Bùi Nhược Thần không thèm liếc nàng một cái, nhìn sang Ngự Thiên Dung nói, “Ngươi cảm thấy nàng đàn thế nào?”
“Tàm tạm!” Lần này Ngự Thiên Dung cũng không khách khí, nha nha, ta khen ngươi, ngươi còn làm cao với ta, hừ!
Thiên Thiên sửng sốt, nàng không ngờ khúc sở trường của mình lại không được bọn họ coi trọng, trong lòng tức giận bất bình, chẳng phải là một đám thiếu gia nhà giàu vô dụng sao, không biết thưởng thức cũng đừng loạn mở miệng, hừ! Nếu không tiền nhiều, nàng sẽ không…
“Ngươi nói, hoa khôi đêm nay có thể khiến cho mọi người oanh động không?” Bùi Nhược Thần nhàn nhạt hỏi Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Ai biết.”
“Đến, uống chén trà, trà này cũng không tệ lắm, so với người ở đây còn biết tiếp đón khách hơn.”
Thiên Thiên giận dữ, hắn đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe! Nói nàng không biết tiếp khách!
Vì cái gì? Ánh mắt Thiên Thiên nhìn về Bùi Nhược Thần bỗng trở nên phẫn nộ… Chẳng lẽ là vì ban nãy nàng vắng vẻ tên che mặt kia? Nghĩ đến đây, Thiên Thiên cô nương rốt cuộc nghiêm túc đánh giá Ngự Thiên Dung, đáng tiếc, nhìn thế nào, nàng cũng chẳng nhìn ra được cái gì.

Thử hỏi, một kẻ che mặt, có thể nhìn thấy được cái gì? Trừ bỏ đôi mắt màu lam nhạt có chút đặc biệt kia, nàng chẳng nhìn ra có gì đặc biệt!
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn mỹ nữ này một cái, mỉm cười, “Thiên Thiên cô nương, không ngại thì ngồi xuống đi!”
Mỹ nữ Thiên Thiên liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, rốt cuộc vẫn ngồi xuống, ma ma đã dặn nàng không thể đắc tội hai vị kim chủ trước mắt.

Hừ! Bằng không, nàng mới không thèm để ý tới bọn họ đâu!
“Tiểu Ngự, đấu giá hoa khôi hẳn là sắp bắt đầu, ngươi cần phải trấn định một chút a!” Bùi Nhược Thần cười nhẹ.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Yên tâm, Tiểu Thần, ta sẽ trấn định.”
Ách! Hai đại nam nhân xưng hô buồn nôn như vậy không thấy ghê tởm sao! Mỹ nữ Thiên Thiên nhịn không được nổi cả da gà, Tiểu Tam cũng nén không nổi run rẩy cả người.

Hắn hiểu được xưng hô này từ đâu mà đến, khi công tử nhà hắn dẫn Ngự phu nhân nữ phẫn nam trang ra ngoài, nói xưng hô cũng phải đổi một cái, gọi nàng là Tiểu Ngự.

Ngự phu nhân không vui, liền gọi lại hắn là Tiểu Thần!
Bất quá, hắn nhìn thế nào cũng không thấy công tử nhà mình có dấu hiệu tức giận, mà hình như còn có chút hưởng thụ, đúng là mặt trời mọc lên từ hướng Tây!
“Im lặng, im lặng, mọi người im lặng nha, hoa khôi Linh Lung của chúng ta sắp xuất trướng!”

Trong nháy mắt, cả thanh lâu huyên náo đều im lặng xuống, những nam nhân dưới lầu đều mở to hai mắt nhìn thân ảnh trên vũ đài.

Bước từng bước nhẹ nhàng, một thân ảnh mạn diệu xuất hiện trước mặt mọi người.

Làn da nõn nà như tuyết phu, ẩn ẩn lộ ra một tầng hồng phần, hai hàng lông mi cụp xuống, bộ dạng nữ nhi xấu hổ, kiều diễm vô cùng.

Thực không hổ cổ nhân thường nói, phu như nõn nà, vô cùng mịn màng, như tơ lụa óng ánh, cỏ lau mềm dẻo!
Đẹp, thật sự là rất đẹp!
Lúc này, Ngự Thiên Dung chợt nghĩ tới một câu:
“Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhất tiếu khuynh nhân thành
Tái tiếu khuynh nhân quốc!”
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Bùi Nhược Thần dừng lại trên người Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung bất tri bất giác đọc ra mấy câu thơ kia, bị Bùi Nhược Thần hỏi mới hoàn hồn, “Ha ha, không có gì, chỉ là cảm thấy hoa khôi này thật sự là xinh đẹp vô cùng!”
“Thật không, xinh đẹp hay không còn chưa biết, nhưng bài thơ của ngươi thật ra có điểm đúng.

Tuy rằng nàng vị tất đạt tới cảnh giới ‘nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc’, bất quá, cũng có thể khiến cho hai nước phân tranh.”
A? Ngự Thiên Dung há hốc mồm, nàng bất quá là tùy tiện đọc thôi, sao hắn lại dùng vẻ mặt đứng đắn nói ra những lời này?
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng nhạc, thân ảnh mạn diệu kia bắt đầu nhẹ nhàng múa, thân ảnh kia cơ hồ hấp dẫn tầm mắt mọi người, thật sự là rất đẹp! Cả điệu múa cũng đẹp vô cùng!
Ngự Thiên Dung nhìn chằm chằm hoa khôi kia, thật sự là đẹp quá a!
“Phu nhân, thuộc hạ cảm thấy nàng có chút quen mặt.” Bỗng nhiên, Triển Cảnh dùng mật âm công nói với Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung khẽ sửng sốt, bắt đầu cẩn thận quan sát, dần dần cũng thực sự cảm thấy quen mắt, bất quá, nàng khẳng định, mình quả thực chưa gặp qua nữ nhân này! Lại dùng mật âm công dặn Triển Cảnh, “Ta nghĩ không ra, tạm thời yên lặng theo dõi động tĩnh!”
Chỉ trong một đoạn thời gian chừng một chén trà nhỏ, toàn bộ người dưới đài đều bị hấp dẫn, có không ít hoa hoa đại thiếu gia ồn ào bắt đầu đấu giá.
Đêm đầu tiên của một nữ nhân, cư nhiên có thể khiến nhiều nam nhân như vậy đến đấu giá, thật đúng là mị lực khôn cùng a! Không biết những nam nhân đó đặt thê thiếp nhà mình ở chỗ nào? Đây là thời đại tình yêu bi ai sao?
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giới, giá quy định là năm trăm lượng, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười lượng bạc, người trả giá cao nhất sẽ thắng!” Tú bà bước lên vũ đài cất cao giọng nói nheo nhéo.
“Bổn thiếu gia trả sáu trăm lượng!”
“Ta trả sáu trăm năm mươi lượng.”
“Bảy trăm.”
“Bảy trăm lẻ một.”

“Một ngàn lượng!” Một thanh âm lạnh lùng ngăn chặn ngang giọng nói những người khác.

Mọi người thổn thức nhìn về phía căn phòng ở lầu hai, là một vị công tử mặt lạnh lùng.

Khi Ngự Thiên Dung nhìn sang, đột nhiên như bị điểm huyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh người kia.

Triển Cảnh phát hiện Ngự Thiên Dung không ổn cũng nhìn sang, vừa thấy rõ là ai, hắn cũng trừng lớn hai mắt, kia không phải là Tịch Băng Toàn sao?
Hắn đường đường là Hầu gia của Thanh Quốc, sao lại chạy đến thanh lâu đấu giá đầu đêm của hoa khôi?
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Thế này còn chưa tới cao trào đâu, Tiểu Ngự, ngươi cần phải có chuẩn bị a! Đừng bị một ngàn lượng kia đả kích!”
Ngự Thiên Dung hoàn hồn, lạnh lùng nhìn hắn, nguyên lai, hắn nói xem diễn chính là chuyện này! Tốt lắm, tốt lắm, đã sớm biết như vậy còn dẫn nàng đến xem diễn!
“Hai ngàn lượng.”
Một thanh âm tà khí một lại lần nữa khơi dậy trái tim của mọi người, tất cả mọi người không nhịn được quay sang phương hướng khác.

Ngự Thiên Dung vừa nghe thấy thanh âm đó liền biết người đấu giá là ai, giương mắt nhìn lại, kẻ có khóe môi cười tà kia không phải tên Phượng Hoa miệng lưỡi ác độc kia thì còn là ai!
Tốt lắm, tốt lắm, đúng là tốt lắm!
Hai kẻ thân phận xa xỉ đến đấu giá đầu đêm của một kỹ nữ, thật sự là rất khéo, rất khéo a!
“Tiểu Ngự a, ta đã sớm nói với ngươi, đừng nóng giận a, tức giận không tốt đâu!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Ngự Thiên Dung hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, nàng khẳng định, hai trăm phần trăm khẳng định, Bùi Nhược Thần sớm biết Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa sẽ tới đấu giá!
Như vậy, mục đích hắn mang mình đến là gì? Không chỉ là đi xem diễn đâu!
Hừ, nếu đã như thế, nàng hẳn là nên hợp tác, phối hợp hắn diễn trò, ánh mắt đảo qua Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa, thanh âm hết sức ôn hòa của Ngự Thiên Dung vang lên, “Ta trả hai ngàn mười lượng.”
Chỉ là tăng thêm mười lượng, nhưng đã đủ áp hai ngàn lượng xuống!
Phượng Hoa nghe con số đó suýt sặc nước, liếc mắt nhìn sang chỗ Ngự Thiên Dung, chỉ thấy hai nam tử xa lạ, một người trong số đó còn che mặt, ngay cả ánh mắt cũng thấy không rõ lắm, bởi vì lúc nãy Ngự Thiên Dung đã thả tấm khăn lụa đen trên vành nón xuống.
Cắn răng một cái, Phượng Hoa lại gọi, “Ba ngàn lượng!”
Dưới khăn che mặt, Ngự Thiên Dung lạnh lùng cười, “Ba ngàn mười lượng.”
Mẹ nó, ngươi có phải là cố tình gây khó dễ cho ta? Phượng Hoa trực tiếp trừng mắt nhìn lại đây, không ngờ Ngự Thiên Dung lại thản nhiên nghiêng đầu bưng một ly trà lên, thảnh thơi uống, căn bản không nhìn hắn tồn tại!
Bùi Nhược Thần thú vị cười cười, liếc mắt nhìn Phượng Hoa một cái, ánh mắt có chút ái muội, khiến Phượng Hoa tự dưng nổi da gà lên, sao hắn lại có cảm giác người nọ đang buông mồi câu nhử hắn?
“Ba ngàn mười lượng lần thứ nhất, ba ngàn mười hai lần thứ hai, ba ngàn —— “
“Năm ngàn lượng.” Lúc này đến phiên Tịch Băng Toàn tăng giá, trực tiếp tăng thêm hai ngàn lượng.

Mọi người ồ lên, đây chính là giá trên trời a, đầu đêm của một hoa khôi, dĩ vãng mắc nhất cũng không quá một ngàn lượng, lúc này lại thẳng tắp tăng lên! Ai… chẳng lẽ gần đây đám bại gia tử lại tăng lên?
“Năm ngàn mười lượng.” Ngự Thiên Dung vẫn chỉ bỏ thêm mười lượng.
Ánh mắt Tịch Băng Toàn nhìn sang Ngự Thiên Dung, không có buồn bực, chỉ hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu, dù có người tranh giá, hắn cũng không lo thiếu bạc, chính là tò mò trong số những thế gia nhiều tiền lắm của, người nọ rốt cuộc là người phương nào?