Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 346: Còn Chưa Xong






“Tiểu tử, nói chuyện còn chưa xong đâu, ta nói, ngươi còn chưa gật đầu đáp ứng a!” Viên lão trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần.

Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, bỗng nhiên cong môi lên, tươi cười cực kì sáng lạn, “Viên thúc, ta thấy, thúc nên đến nói chuyện với nàng đi, chỉ cần nàng gật đầu, ta hết thảy sẽ y theo ý của thúc! Được rồi, ta phải đi xử lý chính sự, nơi này, Viên thúc cứ tự tiện!”
Dứt lời, Bùi Nhược Thần liền bỏ trốn.
Đến khi Ngự Thiên Dung phản ứng kịp, đã không còn thấy bóng dáng Bùi Nhược Thần, “Đáng giận!”
Viên lão nghe vậy, vội vàng cười ha ha trấn an: “Nha đầu đừng buồn bực, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ giúp ngươi an bài, ngươi muốn phô trương thế nào đều được, tiểu tử kia a, trốn không thoát năm ngón tay của ta đâu!”
Ách! Lời này thật giống như lời Phật tổ nói với Tôn hầu tử! Ngự Thiên Dung có chút không nói gì nổi, thật vất vả chạy ra ngoài, lại bị thằng nhãi Bùi Nhược Thần đá quả cầu về dưới chân mình, “À, Viên đại thúc à, ta nói thật cho ngài biết, ta và hắn, căn bản không có cảm tình!”
“Không sao, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, có rất nhiều cặp vợ chồng trước khi thành thân đều chưa gặp mặt lần nào, sau khi thành thân không phải ai cũng tương kính như tân, cũng có nhiều người ân ân ái ái đến lúc răng long đầu bạc.


Ừm, ta thấy, hai người các ngươi cũng như vậy, còn có một đứa con bảo bối, như thế đã là có quan hệ sâu sắc hơn người bình thường nhiều lắm.

Nha đầu, ngươi đừng do dự nữa a, ta sẽ giúp các ngươi chọn một ngày lành —— “
“Viên đại thúc! Ngài đừng vội, chậm rãi nghe ta nói.

Sau khi ta nói xong, nếu ngài vẫn kiên trì, vậy thì hãy tìm cho ta một lý do để gật đầu.”
Viên lão thấy bộ dáng Ngự Thiên Dung rất nghiêm túc, vội thu hồi vẻ ha ha cười, đứng đắn ngồi xuống, “Ngươi nói, lão phu nghe.”
“Viên đại thúc, ta nghĩ ngài nhất định là một trưởng bối thân thiết nhất của Bùi Nhược Thần, chỉ có đối với ngài, hắn mới nhân nhượng, không có mặt lạnh như vậy.

Ta đương nhiên hiểu được tâm tình của ngài, nhưng, ngài có biết chúng ta có con như thế nào không? Ngài có biết ta đã nuôi lớn con mình như thế nào không? Ngài không biết!
Duệ Nhi là một chuyện ngoài ý muốn giữa ta và hắn, cũng có thể coi là một cái bẫy ngoài ý muốn.

Năm đó, có người ghen tị với các ghế Hộ Quốc phu nhân, thiết kế hãm hại ta, muốn cho ta xấu mặt trước mặt hắn, lại không biết lầm lẫn thế nào, Bùi Nhược Thần cũng trúng mê dược, kết quả, hai chúng ta… Sau khi tỉnh lại, ngài hẳn là tưởng tượng được đến một người kiêu ngạo như hắn đã phẫn nộ như thế nào, đã khinh thường ta như thế nào! Khi đó, ta chính là một nữ tử thủy tính dương hoa, là phu nhân phóng đãng không kềm chế được của Hộ Quốc tướng quân, là vị phu nhân đeo nón xanh cho Hộ Quốc tướng quân trong lời đồn của thiên hạ…

Mà, quan hệ của Bùi Nhược Thần và Nam Cung Tẫn, ta nghĩ ngài chắc là cũng biết đúng không? Bọn họ là anh em bà con, ngài cảm thấy Bùi Nhược Thần sẽ có hảo cảm với ta sao?”
Viên lão giật mình sững sờ, giữa bọn họ còn có chuyện này, thật sự là ngoài dự kiến của lão! Đây có lẽ chính là nghiệt duyên! Nghiệp chướng a! Nói vậy, đứa nhỏ Duệ Nhi kia hẳn là bị thiên hạ khinh thường từ nhỏ.

Ai… nghĩ đến mà đau lòng a! Lão khó khăn lắm mới có được một tiểu thiếu gia, vậy mà…
“Viên đại thúc, còn có một chuyện nữa, ta phải nói cho ngài.

Sau khi ta bị Hộ Quốc tướng quân hưu, bị đuổi ra khỏi nhà, khốn cùng thất vọng, tuy là phụ thân của Duệ Nhi, Bùi Nhược Thần không cứu tế cũng không viện thủ, tùy ý mẹ con ta tự sinh tự diệt, nếu không phải —— ông trời rủ lòng thương, ta đã sớm trở thành u hồn trong thế giới này, mà Duệ Nhi đã là một cô nhi!” Nói xong, Ngự Thiên Dung cũng không nén được đau xót cho quá khứ của bản tôn, hốc mắt bỗng dưng đỏ hoe, nhìn Viên lão cười khổ, “Ngài nói đi, sau khi trải qua những chuyện như vậy, ta có còn muốn cùng một chỗ với hắn sao?”
Viên lão thổn thức một trận, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung cũng tràn đầy đau lòng.

Đây là nghiệt duyên gì vậy a? Tên tiểu tử kia thật sự là đáng đánh đòn! Ai… Thế này thì lão còn mặt mũi nào mà nói người ta đem tiểu thiếu gia về đây a! Viên lão nghĩ đến mình biết rõ có một tiểu thiếu chủ, lại không thể toại nguyện, liền nhịn không được đấm ngực dậm chân một hồi!

Ngự Thiên Dung bị hành động của Viên lão dọa nhảy dựng, “Viên đại thúc, ngài làm sao vậy?”
“Ta tức không chịu nổi a, tiểu tử kia sao có thể làm ra chuyện vô tình như vậy a! Ai… tức chết ta!” Nói xong Viên lão lại đập bàn một cái rầm!
Ách, Ngự Thiên Dung thật sự không tiện mở miệng, nghĩ nghĩ, rốt cuộc thật cẩn thận nói: “Viên đại thúc, việc này ngài đừng suy nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi! Ừm, ưm, ta thấy, ta nên đi ra ngoài dạo một chút, ngài ở lại nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, Ngự Thiên Dung chạy trối chết rời khỏi phòng, bị gió lạnh thổi còn thoải mái hơn ngồi đối diện với một lão nhân tội nghiệp! Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, lão nhân kia là muốn cướp Duệ Nhi của nàng!
Bùi Nhược Thần, nàng không hận, không oán, không trách, đó là vì nàng không phải bản tôn Ngự Thiên Dung.

Nhưng Duệ Nhi hiện tại là bảo bối của nàng, ai cũng không thể cướp đi, huống chi, nói thế nào thì Bùi Nhược Thần cũng không có tư cách được đến Duệ Nhi! Hừ! Nàng sẽ không buông tay tặng không cho hắn!