Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 340: Ngươi Thật Đúng Là Dám Nói






Ngự Thiên Dung nhìn mọi người hì hì cười, “Thế nào, không tin lời của ta a? Ta —— ưm —— “
Bùi Nhược Thần bịt miệng của nàng, “Đừng nói nữa, ta biết ngươi không để ý tóc trắng của mình, về sau ta cũng sẽ không hao tâm tốn sức, ngươi câm miệng lại đi!”
“Ách, ngươi bạo lực quá đi, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi!” Ngự Thiên Dung kéo tay hắn ra, hít sâu một hơi mới oán giận nói.

Bùi Nhược Thần trừng mắt nhìn nàng một cái, Ngự Thiên Dung cười hì hì sửa miệng, “Được rồi, không nói nữa, kế tiếp thế nào? Đấu võ?”
Tình thế vốn đang tràn đầy địch ý bị nàng nói mấy câu đã phá hư hầu như không còn, đám người của lão giả áo bào tím đều có một loại cảm thán thói đời ngày nay bị biến chất!
“Đại trưởng lão, các vị phải báo thù cho huynh đệ chúng ta a!” Đại hộ pháp thấy hai bên chẳng những không đánh nhau, ngược lại càng lúc càng có xu thế hài hòa quỷ dị, không khỏi kêu oan nhắc nhở đại trưởng lão nhà mình.
Đại trưởng lão ngẩn người, gật gật đầu, “Xác thực phải báo, có thù không báo không phải là quân tử! Bất quá, nguyên do cần phải biết rõ ràng a!”
“Lão gia gia, thuộc hạ của ngươi có ý đồ phi lễ ta, ta là vì phòng vệ, sau đó mười mấy người bọn họ còn không biết xấu hổ vây đánh ta, lúc ta dùng đến tuyệt chiêu Sưu Hồn Kiếm, bọn họ lại dùng ám khí độc định diệt ta, may mà Bùi… Có sư huynh ra tay hỗ trợ, bằng không, ta liền thi cốt vô tồn.” Ngự Thiên Dung rất nhanh đưa tin.

Đại hộ pháp trừng mắt, nha đầu này cũng quá mặt dày đi, rõ ràng là nàng đến phóng hỏa trước ——
Lão giả áo bào tím nhướn mày, “Thực là như vậy?”
Đại hộ pháp vội vàng lắc đầu giải thích, “Đại trưởng lão, là bọn họ đến phóng hỏa trước, chúng ta mới ra mặt ngăn cản.

Khố phòng, phòng bếp và khách phòng đều bị thiêu hơn phân nửa —— “
Cái gì, thiêu hơn phân nửa? Vẻ mặt trấn định của lão giả áo bào tím cũng thay đổi, nhìn sang Ngự Thiên Dung: “Cô nương, không biết ngươi có giải thích thế nào?”
Ngự Thiên Dung sờ sờ mũi, “Ha ha, không giải thích gì, là tiểu thư nhà các ngươi đắc tội ta a, cho nên ta đến định trả thù nho nhỏ một chút!”
“Như thế, chúng ta có phải là nên cảm tạ ngươi thủ hạ lưu tình, không thiêu hết toàn bộ?”
“Ha ha, không cần, nếu các ngươi tổn thất rất lớn, lại sảng khoái nhận sai, ta cũng sẽ vui vẻ bồi thường một chút, bất quá, bọn họ quá kiêu ngạo, cũng quá vô sỉ, quá ngoan độc, ta cảm thấy không thể tha thứ!”
“Như thế, cô nương là muốn cùng chúng ta thế bất lưỡng lập?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Cũng không phải, là các ngươi muốn cùng chúng ta thế bất lưỡng lập, ta vốn căn bản không biết Mê Huyễn Cung tồn tại, là tiểu thư các ngươi điêu ngoa vô lý, nên ta mới không thể không chú ý các ngươi.”
“Là Nhị tiểu thư sao?”
“Nga, hẳn là vậy, nàng nói tỷ tỷ của nàng rất lợi hại, là cung chủ của Mê Huyễn Cung, còn nói sẽ không buông tha chúng ta, cho nên ta mới tới tìm các ngươi, đáng tiếc cung chủ các ngươi lại không có ở đây.”
Lão giả áo bào tím khẽ nhíu mày, lão biết rõ, tính tình của nhị tiểu thư hoàn toàn rất dễ đắc tội người khác, chỉ không ngờ lại có thể đưa tới phiền toán lớn như vậy.

Trận chiến này đã hủy đi mười mấy trợ thủ đắc lực của bọn họ a!
“Cô nương sợ là còn mục đích gì khác đi?”

“Hì hì, cũng có, ta muốn biết một Mê Huyễn Cung không có tiếng tăm gì trông như thế nào, không thể tưởng được mọi chuyện lại ra ngoài dự kiến của ta, cư nhiên là một nơi ngọa hổ tàng long, quả thật là khiến ta sợ hãi a!”
“Sưu Hồn Kiếm của cô nương là do người phương nào truyền lại?”
“Chuyện này a, không thể nói.” Ngự Thiên Dung thực kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của lão giả áo bào tím.
Không thể nói? Hay cho câu ‘không thể nói’! Ha ha! Quần áo của lão giả áo bào tím không gió mà bay phần phật lên, Bùi Nhược Thần thấy vậy, trong lòng căng thẳng, lập tức kéo Ngự Thiên Dung cực lực né tránh.
Ầm một tiếng, vị trí hai người bọn họ vừa mới đứng cư nhiên nháy mắt bị lão giả áo bào tím đánh thành một hố to.

Sức công phá không thua kém một trái bom nhỏ!
Ngự Thiên Dung nhìn mà líu lưỡi, quá lợi hại nha!
Bùi Nhược Thần cũng hơi nhíu mày, cấp bậc không đồng dạng chính là bất đồng a! Hắn đã lâu rồi không gặp được cao thủ như vậy, nếu lần này có thể hảo hảo đánh một trận cũng không tệ.

Nghĩ như vậy, hắn không khỏi kéo Ngự Thiên Dung ra sau lưng mình, “Vẫn là câu nói kia, ngươi đi trước! Không có biện pháp thì tự nghĩ biện pháp.”
“Không được, phải đi cùng nhau! Ta ít nhất có thể ứng phó một người, dù chỉ có như thế, cũng có thể giúp ngươi được một ít!”

Bùi Nhược Thần có chút buồn bực nhìn nàng, “Ngươi còn dám nói là giúp ta? Nếu không phải ngươi quyết giữ ý mình, không tới nơi này, thì sao lại có phiền toái? Những rắc rối này đều là chính ngươi trêu chọc, giờ ngươi còn không biết xấu hổ nói là giúp ta?!!”
“Ha ha, cho nên ta mới nói để ta đến ứng phó a!”
“Hừ, ngươi ngu ngốc a, đấu với bọn họ? Ngươi có thực lực kia sao?”
Ngự Thiên Dung không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Mặc kệ ta có thực lực hay không, dù sao để ta giải quyết một người, còn lại bốn người cho ngươi!”
Một người cho nàng? Bùi Nhược Thần liếc xéo nhìn nàng, “Thế nào, ngươi chỉ ứng phó được một người?”
Ngạch! Nàng thế này không phải là khiêm tốn sao, việc gì cứ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng như vậy a, không dễ thương chút nào hết!
“Nếu ngươi đã không nghe lời ta, như vậy chúng ta liền cùng gánh vác đi! Ta ba ngươi hai.” Bùi Nhược Thần lạnh lùng nói.
Lão giả áo bào tím nhìn bọn họ một hồi, thực tình có chút không nói gì nổi, hai hậu bối này càng lúc càng làm càn a!