Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 308: Tàn Khốc






“Ngươi trước lui ra ngoài.” Bùi Nhược Thần đem Đoạn Tâm Thảo đưa cho nàng, “Ta tự có biện pháp đối phó chúng nó.”
Ngự Thiên Dung chần chờ nhìn nhân xà, trực giác, nàng cho rằng con nhân xà này thực khủng bố, Bùi Nhược Thần không nhất định có thể đối phó được, huống chi còn có mỹ nhân ngư ở một bên như hổ rình mồi, “Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp đi!”
“Không cần, ngươi là trói buộc!”
“Ngươi —— “
Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên, đánh gãy đoạn đối thoại của bọn họ, một giọng nói tàn ngược truyền đến, “Tiểu tử, một tên cũng đừng hòng chạy!”
Ngự Thiên Dung khiếp sợ nhìn nhân xà nọ, nó cư nhiên biết nói tiếng người, chẳng lẽ đã thành yêu tinh? Nàng vốn không tin quỷ thần, bất quá, sau khi xuyên không, nàng bắt đầu tin vào những sinh vật phi bình thường, bằng không, nàng sao có thể trọng sinh!
“Hừ, chỉ là một con rắn, nhiều nhất cũng là xà yêu, cư nhiên dám nói ẩu nói tả trước mặt bản công tử!” Bùi Nhược Thần ngạo mạn nhìn nhân xà nọ, tựa hồ tuyệt không để nó ở trong lòng.
Câu này thành công chọc giận nhân xà.

Vốn chuyện trộm Hỏa Hoa Quỳnh cũng đủ khiến nó tức giận, giờ thêm kiểu nói chuyện ngạo mạn như thế, nó đương nhiên khó có thể chấp nhận.


Ngự Thiên Dung nhìn một người một rắn, âm thầm lắc đầu, đều là những kẻ tự cho là đúng a!
Không lại nói thêm dài dòng, Bùi Nhược Thần rất nhanh xông lên giao chiến với nhân xà, mà Ngự Thiên Dung, muốn chạy cũng không được, bởi vì mỹ nhân ngư kia cư nhiên hợp tác rất ăn ý với nhân xà, mỗi khi nhân xà công kích Bùi Nhược Thần, nó liền vẫy đuôi công kích nàng.
Làm cho người ta ngạc nhiên là mỹ nhân ngư kia cư nhiên có thể lấy vẩy cá trên người làm thành vũ khí công kích Ngự Thiên Dung, thậm chí còn thỉnh thoảng phóng ám tiễn về phía Bùi Nhược Thần.

Ngự Thiên Dung nhìn mà vừa sợ vừa buồn cười, bởi vì mỹ nhân ngư giờ quả thực như một gà trống bị chọc giận, đang tự mình nhổ lông a!
Ngự Thiên Dung lúc này cảm thấy vạn phần may mắn vì đã Tiêu Dao Bộ Pháp và Cửu Thiên Huyền Công ở Tuyệt Học Động học, bằng không, với cái trình độ trước kia, đã sớm bị mỹ nhân ngư lôi xuống hồ, xé xác nát bươm!
Ngự Thiên Dung vận khởi khí công của Cửu Thiên Huyền Công bảo hộ thân thể không bị thương hại, sau đó tìm kiếm cơ hội tiến công.

Mỹ nhân ngư này cũng thật quá âm hiểm, vảy cá tung ra cư nhiên có độc, may mà nhẫn ngọc trên người có thể ngăn cản độc tính này, vả lại, vì để ngừa vạn nhất, Ngự Thiên Dung đã lập tức ăn vào Giải Độc Đan.
Còn bên kia, Bùi Nhược Thần đánh nhau với nhân xà có vẻ khá thong thả, đối với mấy cái vảy cá của mỹ nhân ngư cũng thong thả phản kích.

Những cái vảy cá bị đánh rơi xuống hồ, thùng thùng rung động, Ngự Thiên Dung nhịn không được líu lưỡi, xem ra độc tính không nhỏ đâu, cư nhiên có thể khiến cho nước sôi lên! Tâm tình thưởng thức dần dần không còn nữa, thưởng thức là một loại bồi dưỡng tâm hồn, nhưng khi cảnh hoặc vật mà ngươi thưởng thức mang đến vết thương trí mệnh cho ngươi, ngươi còn muốn thưởng thức thì chính là đứa ngốc!
Ngự Thiên Dung dần dần từ buồn bực biến thành lệ khí, vốn là bọn họ đắc tội đối phương, ngay cả khi đối phương không phải là nhân loại, nàng cũng có thể thông cảm cho tâm tình của người thủ hộ, trong lòng ít nhiều cũng có áy náy.

Bất quá, giá trị của những dược thảo này là có thể giúp người ta trị thương, đề cao công lực, nếu đã vô dụng, thì chúng còn tồn tại ở thế gian để làm gì? Mỗi một sinh vật đều phải có giá trị tồn tại hoặc là nguyên nhân tồn tại, thế mới là định luật tự nhiên.

Cho nên, bọn họ đến đây hái dược thảo không phải là tội lớn, bằng không còn ai chịu đi hành y tế thế?

Nhưng lúc này, mỹ nhân ngư và nhân xà lại một tấc lại muốn tiến một thước, không chút lưu tình muốn giết bọn họ, nàng quyết sẽ không dễ dàng tha thứ cho chúng.

Con người phàm là ai cũng đều có một điểm mấu chốt, không thể chạm đến, một khi chạm đến sẽ không cần thương lượng, chỉ có thể đấu võ!
Ngự Thiên Dung thật ra không biết, mỹ nhân ngư và nhân xà sở dĩ liều mạng thủ hộ Đoạn Tâm Thảo và Hỏa Hoa Quỳnh như vậy là vì chúng nó hấp thụ linh khí từ hai loại linh vật này, nhờ vậy mà kéo dài tuổi thọ, bằng không, chúng nó sao có thể trở thành yêu tinh! Thế nên, một khi có người đến hái dược thảo, chúng nó đều dùng trí mạng công kích, trong mắt chúng nó, những linh vật này chẳng khác nào mạng sống của chúng.
Nếu biết điểm ấy, phỏng chừng Ngự Thiên Dung sớm đã không chút do dự hạ sát thủ.
Bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên, nhân xà bị Bùi Nhược Thần một kiếm đâm thủng trái tim, còn không lưu tình chút nào đào ra gan xà, Ngự Thiên Dung nhìn mà lòng run lên: người này rất lãnh khốc!
Ầm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, hồ nước gợn lên từng vòng từng vòng sóng nhộn nhạo, máu loãng tràn ra dần dần nhuộm đỏ hồ nước, Bùi Nhược Thần lập tức tháo xuống đóa Hỏa Hoa Quỳnh, rồi bay trở lại bờ, thoáng nhìn sang chỗ Ngự Thiên Dung, khẽ nhướng mày, lại lười xuất kiếm, trực tiếp giơ lên ống sáo.

Tiếng sáo u uẩn bay đến, chỉ trong nháy mắt, tiếng sáo hóa thành hàn quang bắn thẳng về phía mỹ nhân ngư.

Tiếng thét bi thiết thứ hai vang lên, huyết hoa bắn ra bốn phía.

Ngự Thiên Dung hoảng sợ nhảy tránh ra, thằng nhãi này cư nhiên trực tiếp làm cho hai mỹ nhân ngư tan xương nát thịt!

Ngự Thiên Dung nhìn huyết vũ kia, nhẹ nhàng thở dài, đáng tiếc hai mỹ nhân ngư xinh đẹp a!
“Đồ ngốc, còn không mau đi!”
Bùi Nhược Thần kéo nàng liền chạy ra cửa động.

Hai phi hổ và vợ chồng chim to đã sớm đi ra ngoài, đều là thú, tuy rằng không phải đồng loại nhưng cũng coi như cùng một tộc, thấy chúng nó cùng nhân loại đánh nhau, mà mình lại không thể trợ giúp, một bên là có ân, một bên là chủ, cho nên bốn chúng nó đều lựa chọn rời đi, nhắm mắt làm ngơ.
Ra tới cửa động, Bùi Nhược Thần mới dừng chân lại, quét mắt nhìn hai phi hổ một cái, “Chúng nó đã chết, về sau, nơi này tốt nhất đừng để người khác tới gần, việc thủ hộ phải dựa vào các ngươi.”
Hai phi hổ liếc nhìn nhau một cái, lập tức gật gật đầu, tựa hồ chuyện này nằm trong dự kiến của bọn chúng.