Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 307: Mặt Người Mình Rắn






Hai người thật vất vả đứng lên bờ, liền thấy một mỹ nhân ngư khác xuất hiện, hiển nhiên, vị mỹ nhân ngư này hết sức phẫn nộ đối với việc bọn họ vừa ngắt lấy Đoạn Tâm Thảo vừa làm bị thương đồng bạn của mình.

Lực kéo ban nãy chính là cái đuôi của nó.

Ngự Thiên Dung một tay nhét Đoạn Tâm Thảo vào tay Bùi Nhược Thần, tay kia thì xoa xao thắt lưng của mình, “Khỉ thật, quá độc ác, thiếu chút nữa là bẻ gãy luôn thắt lưng của ta, may mà ta đúng lúc vận khí ngăn cản một chút.”
Bùi Nhược Thần nhìn Đoạn Tâm Thảo trong tay, lại nhìn sâu Ngự Thiên Dung một cái, cuối cùng đem dược thảo trở lại tay nàng, “Ta đối phó chúng nó, ngươi mang Đoạn Tâm Thảo đi trước!”
Ngự Thiên Dung chống thắt lưng, kỳ quái nhìn hắn, “Đi thì phải đi cùng nhau, ở lại làm chi, ta không tin chúng nó có thể rời khỏi hồ nước này mà truy sát chúng ta, dù có là mỹ nhân ngư cũng chung quy là một con cá mà thôi!”

“Ta còn muốn lấy đóa Hỏa Hoa Quỳnh ở giữa hồ.” Bùi Nhược Thần nói xong, không chờ Ngự Thiên Dung đáp lời liền lắc mình tiến đến.
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhìn thân ảnh của hắn, đã hái được hai cây Đoạn Tâm Thảo, không phải tốt lắm rồi sao? Quan Thanh Thu từng nói, Đoạn Tâm Thảo chẳng những có thể dùng để giải độc, còn có thể phối hợp với Cỏ Linh Chi ngàn năm, dùng để tăng nội lực tu vi cho người tập võ, là loại dược thảo mà người trong võ lâm tha thiết mơ ước.
Cỏ Linh Chi ngàn năm tuy rằng trân quý, nhưng không thể bì kịp với Đoạn Tâm Thảo, bởi vì trên giang hồ cơ hồ không ai có thể lấy được Đoạn Tâm Thảo, thậm chí không biết đi nơi nào tìm kiếm.

Từng có người nghe nói Bách Thú Vực Sâu có, định đến tìm, nhưng sau khi đến đáy cốc, nếu không phải bị bọn dị thú ăn thì chính là bị Lan gia giết, dần dần phát sinh lời đồn: Bách Thú Vực Sâu có đi không có về.
Ở trong mắt Ngự Thiên Dung, dù là linh vật cũng nên có cân bằng sinh thái, con người không thể quá tham lam mà hủy đi tất cả, cho nên nàng chỉ ngắt lấy một cây màu trắng và một cây màu đỏ, hai màu này đều là màu nàng thích!
Mà lúc này Bùi Nhược Thần còn muốn cái Hỏa Hoa Quỳnh gì đó.

Ai… Đoạn Tâm Thảo thì có mỹ nhân ngư thủ hộ, Hỏa Hoa Quỳnh kia nói không chừng cũng có một sinh vật khó tính nào đó thủ hộ!
Mỹ nhân ngư xuất hiện sau hiển nhiên lợi hại hơn con đầu tiên, Bùi Nhược Thần mấy lần bị nó đánh văng ra sau, bất quá lại trùng hợp thối lui đến nơi sinh trưởng của Đoạn Tâm Thảo.

Mỹ nhân ngư kia bị vây trong cuồng nộ, cư nhiên không ý thức được điểm này, trong mắt nó chỉ có hừng hực lửa giận, hận không thể đem Bùi Nhược Thần tan xương nát thịt! Ánh mắt như vậy thật sự không khách gì khi nhân loại nổi giận!
Bùi Nhược Thần đắc ý cười lạnh một tiếng, đưa tay hái cây Đoạn Tâm Thảo màu trắng còn lại, đồng thời còn rút luôn một gốc màu đỏ.


Chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng khi mỹ nhân ngư kia thấy rõ ràng, vẻ mặt đã không thể dùng từ nổi giận để hình dung, quả thực chính là cuồng nộ, rất cuồng nộ a!
Ngay lúc nó không đề phòng bị người ta trộm Đoạn Tâm Thảo, sao có thể không giận?
“Ngự Thiên Dung, sao còn không đi, ngươi ngốc a!” Bùi Nhược Thần liếc mắt thấy thân ảnh kia còn tại, nổi giận mắng.

Thấy Ngự Thiên Dung còn định hái Hỏa Hoa Quỳnh lại càng thêm giận, bất quá là vừa giận vừa sợ!
Ngự Thiên Dung vốn ngưng thần tĩnh khí, lăng không hư bước đạp lên mặt nước tiếp cận cây Hỏa Hoa Quỳnh giữa hồ, định hái xuống đóa hoa như lửa đỏ kia, bỗng có chút do dự, bởi vì Hỏa Hoa Quỳnh chỉ có hai cây, mà nở hoa chỉ có một đóa, nếu hái rồi có phải rất đáng tiếc không? Đang lúc nàng còn do dự, tiếng gầm giận dữ của Bùi Nhược Thần truyền đến, khiến nàng sợ tới mức thiếu chút nữa lại trượt chân rơi xuống nước, nhịn không được quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Trong khoảng khắc nàng xoay người lại, sắc mặt Bùi Nhược Thần bỗng nhiên trắng bệch, dải lụa vội tung ra, trường kiếm cũng lập tức đâm theo, thẳng tắp bay xuyên qua đỉnh đầu Ngự Thiên Dung.
Xoạt một tiếng, tựa hồ là âm thanh tạo ra do trường kiếm ma sát mặt nước, Ngự Thiên Dung đang muốn quay đầu nhìn lại, thân mình đã bị dải lụa của Bùi Nhược Thần quấn lấy, lôi kéo nàng bay đi, thẳng về hướng người Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần vững vàng tiếp được nàng, phi thân bay về bờ, rời xa hồ nước, “Ngươi là đồ ngốc sao, ai bảo ngươi đi hái Hỏa Hoa Quỳnh!”
Ngự Thiên Dung rất là buồn bực, “Chẳng phải là ta muốn giúp—— “

Đang nói, Ngự Thiên Dung chợt nhìn thấy giữa hồ xuất hiện một nhân xà đang đứng.

Nhân xà này, đã đành là mặt người mình rắn, biểu tình trên mặt còn đặc biệt khủng bố, thử nghĩ mà xem, trên mặt một người tự dưng mọc ra mấy cái vẩy cá sẽ đẹp sao? Nhất là khi có thêm biểu tình hung ác liền càng thêm dọa người.
Mà vừa nãy, có thể đoán được, con rắn bự kia hẳn là đã mở to mồm định ăn con tôm nhỏ là nàng, may có Bùi Nhược Thần đúng lúc ra tay tương trợ, nghĩ đến mình thiếu chút nữa thành đồ ăn trong bụng rắn, Ngự Thiên Dung nhịn không được run lên, bàn tay nắm lấy Bùi Nhược Thần cũng thêm chặt.

Bùi Nhược Thần trừng mắt nhìn nàng, “Được việc không đủ, bại sự có thừa! Ngươi nói thế này có phải là ngu ngốc không!”
Gì chứ, cho dù nàng có sai, cho dù nàng không đủ thực lực, nàng cũng chỉ là muốn hỗ trợ thôi, người này không có thể có chút lương tâm được sao?