Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 272: Không Cần Phế Nhân






Bùi gia, Cốc Vân thu được tin toàn quân bị giết, tức giận đến thiếu chút nữa hôn mê.

Xảo Vân lại hối hận không thôi, không nên để A Hải đi chấp hành mệnh lệnh! Giờ thì sao đây, A Hải đột nhiên không có, về sau biết giải thích với Bùi gia thế nào?
“Một lũ vô dụng, đều là một đống thùng cơm!” Cốc Vân hung hăng đập chén trà, mười mấy ám vệ cư nhiên ngay cả một ả Ngự Thiên Dung cũng giết không được, thật sự là đáng giận!
“Tiểu thư, cẩn thận tai vách mạch rừng…”
Cốc Vân trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, “Ta không cam lòng! Ngươi trở về nói cho phụ thân, ta muốn Ngự Thiên Dung biến mất, vô luận thế nào, ả cũng phải biến mất!”
Xảo Vân cau mày thấp giọng khuyên nhủ, “Tiểu thư, tối nay, Cốc gia chỉ trong lát liền tổn thất mười mấy ám vệ, chuyện này không phải là việc nhỏ, ta thấy vẫn là —— “
Cốc Vân hung hăng vò nát khăn lụa trong tay, còn kém không xé rách nó ra, “Chính vì như thế, càng không thể để ả tiếp tục kiêu ngạo!”
Hai người đang nói chuyện, cửa bỗng nhiên ken két một tiếng bị một người xông vào, Xảo Vân cả kinh, đang định ra tay lại nhìn thấy A Hải người đầy máu ngã xuống trước mặt các nàng, “A Hải!”
Hai người đồng thời kinh hô, lại không hẹn mà cùng che miệng, nâng A Hải lên nằm trên trường kỉ.


Xảo Vân thấy người hắn đầy máu, vội vàng tẩy trừ băng bó cho hắn, lại uy thêm một viên đại bổ đan… Sau khi hết thảy làm xong, A Hải mới từ từ chuyển tỉnh, nhìn thấy gương mặt trước mắt, trong lòng rốt cuộc buông lỏng, cực kì suy yếu nói: “Tiểu thư —— “
“Quên đi, ngươi bị thương, đợi bình phục rồi lại nói!”
“Không, thuộc hạ vẫn còn khí lực nói chuyện.

” A Hải liếc nhìn Cốc Vân một cái, “Tiểu thư, ngài cũng đừng đấu với Ngự Thiên Dung nữa, nàng ta không có hứng thú với cô gia đâu.

” Nếu tiểu thư không đa tâm, đêm nay bọn họ cũng sẽ không công mất đi mười mấy huynh đệ! Ngẫm lại cảnh một đám huynh đệ cắn lưỡi tự sát liền thấy ngực đau!
Cốc Vân vừa nghe, lập tức không nể mặt, “Ả không có hứng thú? Ngươi là gì của ả, làm sao xác định là ả vốn không có hứng thú! Nếu sợ thì cứ nói thẳng, ta sẽ nói phụ thân phái người khác đi là được, dù sao ngươi bị thương thành như vậy cũng không thể hành động.


Mắt A Hải chợt đau xót, tiểu thư là nghĩ như vậy sao? Hắn thật vất vả giả chết trốn trở về, nàng lại có thể nghĩ như vậy? Tiểu thư ôn nhu trước kia đi đâu rồi?
Xảo Vân bất mãn nhìn Cốc Vân, “Tiểu thư, ta trước đỡ A Hải đi nghỉ ngơi! Chuyện này để về sau rồi nói!”
“Không được, ngươi phải về nhà gặp phụ thân —— “
“Tiểu thư, ngài chẳng lẽ quên, đây là Bùi phủ, hiện tại đã là đêm khuya, ngài bảo nô tì tìm lý do gì để ra khỏi Bùi phủ? Là muốn Bùi phủ hoài nghi chúng ta sao?”
“Ta ——” Cốc Vân ngẩn ngơ, lập tức tức giận trừng mắt nhìn Xảo Vân, “Ngày mai ả đã… tiêu dao rồi, ngươi bây giờ trở về thì có sao chứ?”
“Sẽ chết.


Cốc Vân không có cách nào, chỉ có thể hung hăng dậm chân một cái cho hả giận, âm thầm cắn răng: một ngày nào đó, nàng sẽ dẫm nát Ngự Thiên Dung dưới chân!


Bùi gia, trong thư phòng của Bùi Nhược Thần, một hộ vệ đang báo cáo lại cho Bùi Nhược Thần nghe hết thảy những chuyện vừa phát sinh trong phòng Cốc Vân, nếu Cốc Vân biết cuộc nói chuyện của mình bị người ta nghe trộm, phỏng chừng sẽ tức đến chết ngất.

“A Hải không chết?”
“Vâng, thuộc hạ thấy hắn tuy rằng bản thân bị trọng thương, lại không có tánh mạng chi ưu.


Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Không ngờ bên cạnh Cốc Vân còn có người như thế.

Người của Ngự Thiên Dung cư nhiên có thể để hắn tránh được một kiếp, thật sự là thú vị, về sau tiếp tục theo dõi hắn!”
“Vâng, thiếu gia.

” Hộ vệ dừng một chút, lại nhìn Bùi Nhược Thần, hắn thật sự nhịn không được, “Thiếu gia, ngài biết rõ thiếu phu nhân sẽ phái người ám sát Ngự phu nhân, vì sao—— “
“Không thông tri nàng?” Bùi Nhược Thần liếc nhìn hộ vệ một cái, “Nếu nàng ngay cả Cốc gia ám vệ cũng không đối phó được, như thế nào có thể đi cùng ta? Ngươi cảm thấy, ta cần một phế vật đồng hành sao?”

Ách! Hộ vệ ngậm miệng, thiếu gia thực xấu! Còn tưởng rằng hắn đối với Ngự phu nhân đặc biệt một chút!
“Nhớ kỹ, mặc kệ là ai, nếu không có tác dụng, ta sẽ không giữ ở bên người, nhất là các ngươi, cho nên, muốn ở lại bên cạnh ta thì phải nhớ kỹ điều này, đừng để bản thân trở thành hạng người vô năng.


Hộ vệ trong lòng căng thẳng, vội vàng cung kính cúi người, “Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ luôn nghiêm túc đề cao công lực của mình, mong tương lai có thể thay thiếu gia xuất lực!”
“Ừ, ngươi hiểu được là tốt rồi, hy vọng thủ hạ của ngươi cũng hiểu được.


“Thiếu gia yên tâm, bọn họ đều hiểu được, tuyệt sẽ không trở thành phế nhân!”
Bùi Nhược Thần vừa lòng nhìn hắn một cái, “Tốt, vậy ngươi tiếp tục làm việc đi!”