Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 269: Ghen Ghét






Nhìn thân ảnh Bùi Nhược Thần đi xa, Hạ Duyệt khó hiểu nhìn Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, hắn cứ thế mà đi?”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, tức giận trả lời: “Ta làm sao biết, ta còn phiền hắn đây!” Tên đáng ghét, trên đường đi nếu lỡ xảy ra chuyện gì, hắn ra tay giúp mình một chút lại, thế nào cũng đòi mình trả một đống tiền tài, như vậy chẳng phải là thực mệt? Bất quá, có hắn đồng hành, cũng an toàn rất nhiều, dù sao người ta là tuyệt đỉnh cao thủ a! Ai…
Trong khi Ngự Thiên Dung vội vàng an bài gia sự, Bùi Nhược Thần tích cực ngồi khuyên Bùi phu nhân, cũng thuyết minh Ngự Thiên Dung tuyệt không có loại ý tứ này với hắn, còn việc ở đường cái không những không tổn hại đến thanh danh của Bùi gia, mà còn tán tài mang thêm tiếng tốt cho Bùi gia.

Bùi phu nhân nghe xong con cam đoan mới từ bỏ, bằng không bà thật định lên công đường cùng thẩm vấn với Ngự Thiên Dung!
Sau khi thu được tin, Cốc Vân hận thiếu chút nữa là cắn gãy răng.

Nàng thế nào cũng không ngờ Bùi Nhược Thần cư nhiên ra sức duy hộ Ngự Thiên Dung, ngay cả khi ả ta đã làm ra chuyện vũ nhục Bùi gia đến thế.

Chuyện này chứng tỏ cái gì? Chẳng phải là muốn chọc cho nàng thêm ghen ghét đó sao?

Càng khiến nàng bực mình là Bùi Nhược Thần cư nhiên còn nói ngày mai sẽ đi cùng với ả đến Thiên Trúc.

Nói là thuận đường đồng hành, nhưng nàng mới không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy đâu! Hơn phân nửa là bọn họ định thực hiện một đoạn gian tình trên đường, khi trở về sẽ danh chính ngôn thuận cùng vào cửa.

Nghĩ như thế, Cốc Vân liền càng thêm tức giận!
Xảo Vân luôn ở cạnh nàng, thấy nàng kích động như thế, trong lòng càng thêm lo lắng.
Rất nhanh nghe Cốc Vân hung hăng nói: “Ta muốn nàng ngày mai không thể ra khỏi cửa!”
Xảo Vân nghe vậy, cả kinh, “Tiểu thư, như vậy không tốt, mục tiêu quá lớn, chúng ta vẫn là nhẫn nhẫn đi!”
“Nhẫn? Ngươi muốn ta nhẫn thế nào a! Ả nhiều lần tiếp cận phu quân, ta không tin ả không có ý khác!”
“Tiểu thư a, nói không chừng cô gia đi Thiên Trúc là có chuyện gì quan trọng cần xử lý, thuận đường đi cùng nhau, cũng không có ý gì đặc biệt a!”
Cốc Vân đôi mắt đẹp trầm xuống, “Hừ, ta nếu tin thì ta chính là một đứa ngốc!” Liếc nhìn Xảo Vân một cái, hung hăng nói: “Ngươi không cần khuyên ta, tối nay ta nhất định phải cho nàng chết, cho dù không chết cũng muốn khiến nàng ngày mai không thể khởi hành! Ngươi đi nói A Hải an bài nhân thủ đi!”
Xảo Vân thấy vẻ mặt nàng kiên quyết biết khuyên bất động, đành bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Trong lòng âm thầm lo lắng không biết đây là phúc hay là họa, Ngự Thiên Dung tuy rằng đã không còn quan hệ gì đến Ngự gia, nhưng xem sự tình gần đây, Ngự gia rất có ý thu hồi nữ nhi này, Hộ Quốc tướng quân cũng rất muốn đem nàng trở về phủ tướng quân, chính là bản thân nàng không chịu mà thôi.

Nếu lúc này động đến nàng, e khó bảo toàn Ngự gia và Nam Cung Tẫn sẽ không phái người điều tra, trả thù.
Nhưng mà, nàng cũng không thể ngăn cản Cốc Vân, chỉ có thể làm cho A Hải về nhà hỏi ý của phụ thân mới tái hành động.

Ban đêm, mười mấy bóng đen tiến gần Hội Hoa Viên, mà Hội Họa Viên giờ phút này đã là một mảnh yên lặng, mọi người đều đã vào mộng đẹp.


Dưới ánh trăng, chỉ có một thanh ảnh đang cô độc gảy đàn, phát ra thanh âm dịu nhẹ…
Bỗng nhiên, Trì Dương đang bảo hộ Duệ Nhi cùng Hạ Duyệt đứng bên cạnh Ngự Thiên Dung đồng thời nhíu mày, bàn tay nắm lấy trường kiếm bên hông.
“Phu nhân, đêm nay sợ là không bình tĩnh.”
Đôi mày thanh tú của Ngự Thiên Dung khẽ nhăn lại, tựa hồ thực giận, mình sắp lại đi xa nhà, muốn nghỉ ngơi nhàn hạ một chút cũng không được sao? “Là loại người nào?”
“Nghe tiếng bước chân không giống sát thủ, hẳn là ám vệ của một gia tộc nào đó.”
Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, gia tộc? Xem ra người nàng đắc tội thật đúng là không ít đâu!
“Đem kẻ địch tận lực tru sát ở ngoại viện, đừng làm ô nhiễm nội viện.”
“Vâng, phu nhân.”
Hạ Duyệt lắc mình rời đi, dùng tốc độ nhanh nhất đi phân công hộ vệ canh giữ ở các góc, chờ đợi kẻ địch xuất hiện.
Thân ảnh Ngự Thiên Dung vẫn thản nhiên như cũ, tựa hồ không chút phát giác, dây đàn réo rắt vang ra một chuỗi âm phù, tựa hồ ghét bỏ ám dạ mông lung, lại tựa hồ cười nhạo kẻ không biết gì…
Mười mấy gã hắc y nhân hành động rất có tổ chức cùng xông vào Hội Họa Viên, lại vừa vượt qua bức tường liền bị người bên trong chặn đứng, hai phe lập tức rút kiếm chém giết.


Ngự Thiên Dung đứng dậy rời đi Trúc Viên, đi ra ngoại viện xem cuộc chiến.

Người tới đều là thuần một sắc áo đen, nhìn không ra lai lịch, nhưng có thể nhận ra đám người này là lần đầu tiên vào Hội Họa Viên, không phải người của Nam Cung Tẫn, cũng không phải của Hồng Nhan Tôn Chủ…
Kia, nàng còn đắc tội người nào nữa à?
“Ngự Thiên Dung ở trên tường!” Bỗng nhiên một tên thích khách giương mắt thấy bóng người đứng trên tường viện, la lớn.

Những hắc y nhân khác vừa nghe vậy, lập tức cố gắng tưởng lao ra vòng vây của bọn Hạ Duyệt, định tiến đến giết Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn bọn họ, gã hắc y nhân vừa mới mở miệng hô to cho nàng một cái chấn động, thanh âm này, hình như mình có nghe qua, vẫn là mấy ngày gần đây mới nghe qua.
Là ai?