Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 253: Vật Chứng






Ánh mắt Ngự Liên nhìn Ngự Thiên Dung không còn hòa khí như trước.

Đối với chuyện Ngự Thiên Dung dám hạ độc mình, nàng thật là hận không thể quên, hơn nữa khi nghe Long Tường Vân nói loại độc mà ả sử dụng rất lợi hại, nói mình đừng vịn theo chuyện cũ mà trêu chọc ả nữa, nàng càng thêm tức giận… Không thể tiến cung, chẳng lẽ nàng không thể ra cung tìm ả sao? Hừ, thứ tiện nhân tự cho là đúng, cư nhiên dám đối với nàng, lại nhiều lần không tôn kính!
“Vị phu nhân này, không biết ngươi có chứng cớ gì chứng minh bánh của chúng ta có vấn đề?”
“Hừ, nha hoàn của ta ăn một khối liền hôn mê, thế này không phải là bánh của các ngươi có vấn đề đó sao?”
Ngự Thiên Dung không chút tức giận, chỉ mỉm cười, nhìn thoáng nha hoàn nằm té trên mặt đất, “Cách nói của vị phu nhân này không khỏi rất gượng ép.

Nơi này của ta có nhiều khách như vậy, đến nay đã bán ra hơn một vạn phần bánh, không xảy ra vấn đề gì.

Vì sao khi phu nhân vừa đến liền biến thành bánh của ta có độc dược a? Hay là tiểu nữ tử đã đắc tội gì với nương nương, khiến nương nương có tâm làm khó dễ dân nữ?”

“Ngươi nói cái gì?”
Ngự Thiên Dung a một tiếng, ảo não vỗ vỗ đầu mình, “Ai nha, ngươi xem cái đầu này của ta, trí nhớ thật không tốt, chuyện nương nương cải trang ra cung ta sao có thể nói ra đâu, thật sự xin lỗi.

Thỉnh nương nương thứ tội!”
Nghe được mấy tiếng “nương nương”, khách khứa trong cửa hàng liền ồn nghị luận lên, vị nương nương trong cung này sao một mình mang theo nha hoàn xuất cung a? Còn đến gây sự ở Đậu Đỏ Phường, chẳng lẽ thật sự giống như lời Ngự phu nhân nói, có tâm làm khó dễ?
Ngự Liên cảm nhận ánh mắt tò mò của mọi người tụ tập lên người mình, trong lòng buồn bực, hung hăng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi cố ý?”
“Nào dám, không phải cố ý, chỉ là vô tâm thôi.”
“Ngươi!” Ngự Liên chán nản, lập tức lãnh nghiêm mặt, “Một khi đã như vậy, ngươi chứng minh bánh của các ngươi không có độc cho ta xem!”
“Ai nha ——” Nha hoàn bên cạnh Ngự Liên bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng, thấy có tiểu khất cái đụng vào người mình, không khỏi mở miệng quát: “Tên ăn mày này, không có mắt sao, dám đụng vào —— “
“Bất quá chỉ là một nha hoàn, cư nhiên kiêu ngạo ương ngạnh như thế, vị tiểu huynh đệ này chỉ là không cẩn thận đụng phải ngươi một chút, ngươi có cần hung dữ như vậy sao? Đừng làm khách trong cửa hàng của ta sợ hãi a!”
“Hừ, thứ ăn mày nghèo hèn này có tiền ăn được thứ tốt sao!” Nha hoàn kia khinh thường bĩu môi.
Tiểu khất cái đụng phải nàng ta, trong ánh mắt hiện lên một chút cười lạnh, cúi đầu nói: “Thật có lỗi, quấy rầy, ta đi vậy.” Nói xong thật sự bỏ đi không quay đầu lại.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn các nàng vài cái, mỉm cười, “Thôi, vẫn là nói tiếp tục chuyện ban nãy đi.

Muốn ta chứng minh, thực phiền toái, kỳ thật ta nghĩ có một phương pháp rất đơn giản.

Các ngươi a, người chỉ có năm, nếu không tìm được mê dược trên người các ngươi, như vậy có nghĩa là bánh của chúng ta có vấn đề, còn ngược lại, thì là các ngươi có vấn đề!”
“Ngươi nói cái gì?”

“Ý trên mặt chữ a, thế nào, các ngươi không dám cho người ta soát người sao?”
“Lớn mật, chủ tử chúng ta —— sao có thể để ngươi mạo phạm!”
“Nếu có tật giật mình, ta cũng không có biện pháp.” Ngự Thiên Dung nói xong lướt mắt nhìn những vị khách trong cửa hàng, “Các vị phu nhân đến ăn bánh của lầu hai bổn điếm cũng không phải người không có thể diện, vì công chính, ta đề nghị mời vài vị phu nhân trong số đó đến kiểm tra quần áo các ngươi, còn về vị chủ tử, ta nể tình, quên đi, không soát! Nha hoàn thì soát soát một chút không thành vấn đề đi?”
“Ngươi!”
Không thiếu các vị phu nhân, tiểu thư bắt đầu nhìn đám người Ngự Liên bằng ánh mắt khác thường, đều cảm thấy các nàng có vấn đề, nếu không có vấn đề, sao đến nha hoàn cũng không chịu để người ta soát người chứng minh trong sạch, hơn nữa, các nàng là khách quen của Đậu Đỏ Phường, xưa nay chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy mà khi đám người Ngự Liên vừa tới lại có chuyện.

Thực khiến người ta hoài nghi a!
Ngự Liên cảm nhận được ánh mắt trách cứ của mọi người, trong lòng càng thêm tức giận, cũng không tiếp tục ngăn trở.

Liếc nhìn nha hoàn nhà mình một cái, khẽ cắn môi, “Được, ta sẽ cho ngươi hết hy vọng, nếu tìm không thấy, thì chính là bánh các ngươi có vấn đề!”
“Được.”
Cứ như vậy, Ngự Liên chỉ định ra ba vị phu nhân quan gia, chọn một trong khách nhỏ, trực tiếp soát người trước mặt Ngự Liên và Ngự Thiên Dung…

“Điều này sao có thể? Đây không phải của ta!” Trong phòng khách vọng ra tiếng thét chói tai của một nha hoàn.
Ba vị phu nhân quan gia hai mặt nhìn nhau, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a, đã lục soát đến thế này còn muốn nói sạo? Bất quá các nàng chỉ là hỗ trợ soát người, không có ý thiên vị bất kỳ ai, cho nên, dù ban nãy Ngự Thiên Dung đã nói rõ Ngự Liên là nương nương trong cung, các nàng cũng không lo lắng, huống hồ, phu quân các nàng trong triều cũng không phải người dễ khi dễ.

Hơn nữa, vị nương nương trong cung này không chịu ở yên trong hậu cung, lại đi ra ngoài gây chuyện, nói ra chỉ khiến tổn hại mặt mũi hoàng gia, nay còn sai sử nha hoàn của mình hãm hại người khác, cố tình làm khó dễ một Đậu Đỏ Phường nho nhỏ, thật sự là rất không có độ lượng!
Ngự Thiên Dung nhìn nha hoàn kia, mỉm cười, “Đây chính là nhân chứng, vật chứng câu toàn, ngươi còn muốn chống chế, chẳng phải là rất không có khí tiết?”
Ngự Liên oán hận liếc nhìn nha hoàn kia một cái, nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Cho dù trên người nàng có, ngươi làm sao biết đó là thứ đã cho vào món điểm tâm này.

Nha hoàn của ta mang theo mê dược phòng thân không được sao? Rõ ràng là bị các ngươi lấy đến để hãm hại ta!”
“Nương nương nếu đã nói như vậy, ta liền thật sự là không lời nào để nói!” Ngự Thiên Dung buông xuôi vai, tỏ vẻ bản thân bất đắc dĩ.