Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 251: Uấn Giận






Thanh Quốc, kinh thành.

.

Bùi Nhược Thần đưa tay lấy cuộn giấy nhỏ trên chân bồ câu đưa thư, mở ra xem, sắc mặt khẽ trầm xuống.

Phượng Hoa xem hắn vậy, hỏi, “Thế nào, bên chỗ ngươi đã xảy ra chuyện?”
“Không có gì, chỉ là phu nhân nhà ngươi phải đau lòng!”
Phượng Hoa ngẩn ra, “Có ý gì?”
“Tranh… Bị trộm!”
A! Phượng Hoa ngây ngốc, bị trộm? Sao lại thế? “Ngươi nói giỡn?”
Bùi Nhược Thần đưa giấy viết thư cho hắn xem, Phượng Hoa đọc xong trợn mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Không thể nào, hộ vệ của ngươi lại kém cỏi như vậy, cư nhiên quý phủ mất trộm còn không tìm ra manh mối?”
Lời này nghe thế nào cũng đầy vẻ châm chọc, Bùi Nhược Thần hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là chút tài mọn, bất quá, phu nhân nhà người vị tất có thể tìm được.



“Kia cũng nói không chừng a!” Phượng Hoa ngoắc ngoắc ngón tay, đắc ý nói: “Nghe nói, vụ án hoàng cung bị trộm báu vật một năm trước chính là do nàng giúp cái tên Bạch tri phủ đó phá án, tuy rằng không bắt được thần trộm, bất quá món đồ vẫn có thể lấy lại hoàn hảo không tổn hao gì.


Bùi Nhược Thần chấn động, nhìn Phượng Hoa, “Ngươi nói cái gì? Chuyện lần đó là do nàng đứng phía sau?”
Phượng Hoa gật gật đầu, “Đúng vậy, ngươi cũng không biết đi! Hắc hắc, nghe nói, chính là dùng một phương pháp rất đơn giản đã dụ tên thần trộm kia tới! Bất quá, nàng đổi một nửa tiền thưởng lấy một lời hứa của Bạch tri phủ.


“A, thì ra là thế.

” Lúc đó hắn đã thấy kỳ quái, vì sao đột nhiên lại toát ra lời đồn đó, còn tưởng rằng là hoàng gia bí mật bất đắc dĩ mới tuôn ra.

Ừm, làm thật không tệ chút nào, Bạch tri phủ diễn trò cũng diễn rất khá, hắn còn không phát giác ra!
“Uy, tranh của phu nhân thật sự bị trộm?” Phượng Hoa nhìn hắn, “Nếu thật là vậy, ngươi trở về liền nguy rồi, nàng rất quý tranh của mình, mà lúc trước ngươi đã đồng ý chịu trách nhiệm rồi đó a!”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, ta sao có thể nuốt lời a!” Hơn nữa, hắn càng ngày càng cảm thấy nàng thú vị, khiến hắn muốn chậm rãi nhìn xem nàng có thể nghĩ ra được trò gì! Tuy rằng không muốn để sự tồn tại của nàng phá hủy lực lượng của hắn, nhưng mà, tựa hồ ngẫu nhiên có vài chuyện kích thích cũng không tệ a! “Ừm, ta thấy, chuyện ở đây cũng xong rồi, chúng ta trở về đi! Cũng nên nhanh chóng giúp nàng giải quyết vấn đề.


Nói tới đây, Phượng Hoa gục đầu xuống thở dài, có điểm uể oải, “Thật uổng cho viên thuốc của ta, cư nhiên là kẻ giả mạo! Đáng giận!”
“Đáng giận cái gì, ngươi không phải đã giết người ta để xả tức rồi sao? Vả lại, chỉ là một gã thủ hã của Vô Nhan thôi mà đã có công lực cao như vậy, ngươi không lo lắng cho phu nhân ngươi ở nhà sao?”
Phượng Hoa sắc mặt lạnh lùng, “Hắn mơ tưởng có thể thực hiện được!”
“Khó nói, ngươi xem, lần này hai chúng ta cùng đến, tưởng đã nắm chắc chuyện tình, lại xuất hiện một cái ô long.

Đến khi chân chính Vô Nhan biết thế thân của mình đã chết, sau này muốn tìm hắn sẽ càng khó, nói không chừng hắn đã sớm dịch dung trở thành bộ dáng khác rồi!”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Phượng Hoa càng khó nhìn, hắn cũng vạn vạn không ngờ Vô Nhan sẽ có thế thân.


“Đi thôi, lại về chậm, nói không chừng nàng sẽ nháo ra cái gì phiền toái cho nhà của ta a!”

Khi bọn người Phượng Hoa trên đường chạy trở về, Ngự Thiên Dung đang gặp mặt mấy tên tiểu quỷ.

Buổi chiều vừa mới bước ra cửa đã bị mấy tên tiểu quỷ này cản lại, nói là có tin tức, vì thế liền hủy bỏ kế hoạch ra ngoài, dẫn mấy tên tiểu quỷ vào trong nhà.

Nghe xong câu chuyện bọn họ, Ngự Thiên Dung nhíu mày, lần lượt cầm từng bức tranh lên xem, càng xem mày nhăn càng chặt.

Trì Dương và Hạ Duyệt đều đứng bên cạnh, khó hiểu nhìn nàng, “Phu nhân, nếu bọn họ đã có những bức này, hẳn là còn những bức khác, không có khả năng chỉ trộm một nửa.


“Không đúng.


Ôi chao?
Ngự Thiên Dung mở ra bức hoạ cuộn tròn, “Các ngươi cảm thấy đây là tranh của ta sao?”
Tiểu Tứ Tứ tinh tế xem qua, trả lời: “Phu nhân, đây không phải giống lời ngươi kể như đúc đó sao, ta nhớ rõ lời ngươi nói a! Đúng rồi đó!”

Hạ Duyệt cũng nghi hoặc nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ta cũng nhớ rõ đây là tranh của ngươi a!”
“Tranh là giống như đúc, ngay cả con dấu cũng là giống như đúc, nhưng là, không phải bút tích của ta.


Cái gì?
Ngự Thiên Dung than nhẹ một tiếng, “Không ngờ trên thế gian này còn có cao thủ như vậy, có thể bắt chước rất thật như thế, ngay cả con dấu cũng làm giả đến ta còn phân không ra, nếu không phải thủ pháp của bức tranh này và ta bất đồng, thật tình là nhìn không ra đâu!”
“Nếu Ngự phu nhân nói là bắt chước, như vậy cũng phải hàng mẫu để bắt chước, chúng ta sẽ theo tên kia để tìm, nhất định sẽ phát hiện được!” Tiểu Tứ Tứ hai mắt sáng lên.

Thiếu bang chủ vỗ vai hắn, “Tiểu Tứ Tứ, giỏi lắm, tuyển ngươi làm quân sư của ta đúng chuyện cực kì chính xác, ha ha ha… Về sau bổn thiếu gia có thể ——!”
“Thiếu bang chủ, trừ bỏ bang vụ, ta sẽ không cho ngươi chủ ý nào đâu.


“Ách, thật nhỏ mọn, hứ!”