“Bạch lão đệ, nếu đã cho nàng năm trăm lượng bạc, vậy thì xem như đã không còn nợ, như thế nào…”
“Trần đại nhân đã quên, Hoàng Thượng treo giải thưởng là một ngàn lượng, nàng nói nàng chỉ cần năm trăm lượng, phần còn lại cho ta, nhưng đổi lại nàng muốn một điều kiện, sau này nàng sẽ có lúc cần ta ra tay tương trợ, đương nhiên, ta cũng đã nói không làm chuyện thương thiên hại lí..”
“Nga, nàng thật đúng là thông minh! Chẳng lẽ hội đấu giá kia của nàng lại có giá trị năm trăm lượng?”
Bạch tri phủ thản nhiên nhún vai: “Cái này ta không rõ lắm, dù sao nàng sẽ không làm cho mình chịu thiệt.”
…
“Phu nhân, ngươi có phải là muốn mượn Bạch tri phủ uy tín để quảng bá?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười: “Thông minh, tục ngữ nói, mỗi một món hàng đều phải được tô hồng, đều phải được tuyên truyền, có một bài tử tuyên truyền to như hắn, ta làm chuyện gì cũng sẽ thuận lợi, dù sao lần trước hắn cũng đã đáp ứng ta sau này sẽ trả một lần nhân tình.”
Chẳng lẽ phu nhân khi đến hỗ trợ Bạch tri phủ đã nghĩ tới chuyện hôm nay? Vào thời điểm ấy đã bắt đầu tìm cách tổ chức hội đấu giá?
Lát sau lại nghe Ngự Thiên Dung nói: “Băng Toàn, ta nghĩ ta còn cần một ít hộ vệ bên cạnh, không biết ngươi có đề nghị gì không?”
“Phu nhân có yêu cầu gì?”
“Hộ vệ thôi, đương nhiên là phải xứng chức, trung tâm, võ nghệ cao cường, bằng không thì dùng làm cái gì?”
Tịch Băng Toàn có điểm do dự nói: “Phu nhân, hết thẩy các chân chính cao thủ đều rất ít người chịu nguyện ý làm hạ nhân, mà hộ vệ thì phải là những nhà quyền quý mới dưỡng được…”
Ngụ ý, nàng không có đủ tiền để dưỡng những người đó.
Ngự Thiên Dung khinh cười rộ lên: “Quả nhiên là bạc không đủ nhiều a! Xem ra ta phải kiếm nhiều tiền mới được, bằng không, đến lúc ngươi đi, ta liền không có ai bảo hộ.”
Tịch Băng Toàn nghe vậy, giật mình một chút: nàng lo lắng an nguy sau này sao? Hộ Quốc tướng quân đã hưu nàng, còn đem hai tay nàng suýt chút nữa là phế đi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa bọn họ đều đã chấm dứt, Hộ Quốc tướng quân theo lý sẽ không đến làm khó nàng mới phải.
Bất quá, tên hắc y nhân lần trước thực khả nghi, hắn còn chưa tra ra kẻ sai sử chân chính phía sau, nếu vậy đến lúc mình ly khai, xác thực không an toàn, “Phu nhân, ta sẽ giúp ngươi lưu ý tìm người.”
“Hảo, hy vọng ngươi cũng thừa dịp hiện tại có thời gian dạy cho Duệ Nhi nhiều một chút, để hắn trở thành một đứa nhỏ văn võ song toàn.”
“Ta hiểu.”
…
“Tránh ra, tránh ra ——” Trên đường cái bỗng nhiên truyền đến một trận thét to.
Tịch Băng Toàn che Ngự Thiên Dung, vọt đến ven đường: “Phu nhân cẩn thận, có xe ngựa hướng lại đây.”
Cư nhiên trên đường cái kinh thành lại phóng ngựa xe chạy như điên, người này cũng quá kiêu ngạo, luật pháp của Ly Quốc đã quy định, trừ bỏ quân tình khẩn cấp, còn không thì không cho phép cưỡi ngựa chạy trên đường cái, xe ngựa cũng chỉ có thể chạy chầm chậm, không thể làm bị thương người khác.
Chiếc xe ngựa nọ chạy ồ lên, một mặt treo một lá cờ, đó là xe ngựa của tướng quân phủ, mọi người đều né tránh.
Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc liếc nhìn xe ngựa một cái, vừa vặn màn xe bị gió thổi lên, một đôi mắt lợi hại nhìn thẳng lại Ngự Thiên Dung, tận sâu trong con ngươi là một mảnh lạnh như băng, làm Ngự Thiên Dung khi thoáng nhìn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Chiếc xe ngựa vội vàng cứ thế chạy như bay.
Đôi mắt kia, có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, Ngự Thiên Dung trong lòng hơi hơi nghi hoặc, “Băng Toàn, hôm nay quân tình có dị động gì sao?”
“Hẳn là không có, bất quá đây là xe ngựa của Hộ Quốc tướng quân, có hành vi lớn mật như thế này cũng có thể lý giải.” Công cao nên tự cao thôi!
Như vậy, nam tử lạnh lùng vừa mới nhìn thấy chính là Hộ Quốc tướng quân? Ngự Thiên Dung khẽ nhếch môi, “Người trong xe ngựa, ngươi nhận thức sao?”
Tịch Băng Toàn sửng sốt: “Ta không chú ý, bất quá, hẳn là Hộ Quốc tướng quân, những người khác không dám dựa vào danh nghĩa của tướng quân tùy ý chạy trên đường cái đâu.”
Vốn tưởng Hộ Quốc tướng quân ít nhất phải là một đại thúc râu dài, không thể tưởng được lại là một nam tử trẻ tuổi chừnghơn hai mươi, bề ngoài tuy không nhìn rõ lắm, bất quá, đôi mắt kia lại lãnh hàn băng mùa đông.
Không chừng, một ngày nào đó, nàng sẽ chủ động tìm tới hắn!
…
Về đến nhà, Ngự Thiên Dung dứt bỏ chuyện Hộ Quốc tướng quân qua một bên, vùi đầu lo chuyện hội đấu giá ngày mai, nàng cần mượn hội đấu giá này để làm nên tên tuổi, kiếm thật nhiều tiền, sau đó, từng bước một thực thi kế hoạch của mình…
“Phu nhân.” Một nha hoàn bưng khay thức ăn đến, đứng ở cửa.
Ngự Thiên Dung không ngẩng đầu lên, trả lời: “Vào đi.”
Tiểu nha hoàn buông khay thức ăn, nhu thuận đứng thẳng ở một bên: “Phu nhân, thiếu gia tan học, đang đòi gặp ngươi.”
“Dẫn hắn lại đây đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn các sư phó làm khung, thập phần vừa lòng.
Nàng rất may mắn vì niên đại này đã làm được chế phẩm bằng thủy tinh, cho nên hiệu quả của khung tranh nàng cần mới có thể thực hiện được, lại kết hợp với tay nghề khéo léo của thợ mộc, nàng hoàn toàn đem bức hoạ cuộn tròn của mình chế tác thành tân thương phẩm.