Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 242: Hoàng Cung Sâu Như Biển






Một hôm sau khi bọn Phượng Hoa rời khỏi, Ngự Thiên Dung vào cung gặp mặt Liên Phi.

Ngự Thiên Dung lần này chỉ dẫn theo Trì Dương tiến cung, bất quá, cũng như lần trước, chỉ có một mình Ngự Thiên Dung đi vào Liên Viên, nhìn Liên Viên tình thơ ý hoạ, liền nhìn ra được trình độ sủng ái của Long Tường Vân dành cho Liên Phi!
“Muội muội —— “
“A?” Ngự Thiên Dung quay đầu lại nhìn nàng, “Liên Phi nương nương, có chuyện gì sao?”
Liên Phi than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: “Muội muội, muội có phải nhì nơi này cảm thấy Hoàng Thượng thực sủng ta?”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ không phải sao?”
“Ai… muội muội không biết rồi, người ta thường nói hoàng cung sâu như biển.

Sau khi ta tiến cung, một mình cô đơn, không có một người bạn, những người bên cạnh đều là một đống nữ nhân lục đục với nhau.


Nữ nhân trong hậu cung đều vì một nam nhân mà tranh đấu, chỉ hơi vô ý sẽ bị tan xương nát thịt.

Ta bất quá may mắn là thanh mai trúc mã với Hoàng Thượng, được hắn che chở mới không có bị kẻ khác hãm hại thành công… Nếu không phải vì Ngự gia chúng ta, ta thật sự không muốn đến nơi đây trở thành cá chậu chim lồng.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Không muốn đến, thì đừng nên tới.”
“Muội muội nói thật dễ.

Lúc trước hai người chúng ta trước sau xuất giá, ta vào cung làm phi, muội trở thành tướng quân phủ phu nhân, kia đều là chuyện không thể lựa chọn.

Nếu có thể, ta cũng… Thôi, chuyện cũ không nói.

Muội muội, ta tìm muội đến là hy vọng ngươi nhớ rõ mình là một phần của Ngự gia, không thể rất tùy hứng, Nam Cung Tẫn sẽ không lại làm khó dễ muội, muội hãy —— “
“Không có khả năng!” Ngự Thiên Dung không chút do dự đánh gãy nàng, “Quý phi nương nương, nếu ngươi vì chuyện này muốn nói cái gì, vậy thì ta nói lại rõ ràng với ngươi, không có khả năng! Ngươi đừng lãng phí tâm tư.”
“Muội muội —— “
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Liên Phi một cái, “Ngươi nay thân đã là quý phi, trong hậu cung cũng là dưới một người trên vạn ngươi, vì sao còn muốn quan tâm chuyện của ta? Ta đã sớm không phải người Ngự gia.”
“Muội muội —— “
“Quý phi nương nương, đừng nói nữa, nếu không có việc gì, ta sẽ không quấy rầy ngươi.”
Ngự Liên sắc mặt trầm xuống, cố gắng khắc chế cơn tức trong lòng, “Muội muội, chỉ cần muội một lần nữa trở lại phủ tướng quân, Ngự gia sẽ lại có khả năng xoay người, thân là nữ nhi của Ngự gia, muội chẳng lẽ tuyệt không lo lắng cho Ngự gia chúng ta sao?”
Ngự Thiên Dung nhìn nàng, nhịn không được cười lạnh, “Quý phi nương nương, thật sự là quý nhân hay quên sự, ta đã sớm không phải!”
“Phụ thân đã nói cho muội trở lại Ngự gia, về sau, Ngự gia sẽ không để ai khi dễ muội.”

Lạnh lùng nhìn nàng một cái, Ngự Thiên Dung thản nhiên nói: “Không có Ngự gia, ta cũng có thể bảo hộ chính mình.” Thực cho nàng là đứa ngốc a, gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi sao? Hừ! Thật không biết người Ngự gia nghĩ thế nào, dựa vào cái gì cho rằng mình sẽ gật đầu đáp ứng? Buồn cười!
Thấy Ngự Thiên Dung thủy chung không chịu gật đầu, Ngự Liên ánh mắt hơi trầm xuống, lúc nói với Ngự Thiên Dung là là trùng trùng thở dài, “Muội muội là oán chúng ta sao? Cũng phải, khó trách ngươi.” Nói xong rót một ly trà, tự mình đưa cho Ngự Thiên Dung, “Muội muội, ta lấy trà thay rượu, thay phụ thân nhận lỗi với muội, hy vọng muộn đừng giận người trong nhà!”
“Ta —— “
“Cho dù muội hiện tại không thể tha thứ chúng ta, cũng thỉnh uống cạn chén trà này, coi như là lời xin lỗi của chúng ta đi! Có về lại phủ tướng quân hay không cũng là do ngươi cuối cùng quyết định.”
Ngự Thiên Dung nhìn nàng một cái, nhìn đến sự chờ đợi trong mắt Ngự Liên, trầm mặc nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Ngự Liên nhìn Ngự Thiên Dung, sáng lạn nở nụ cười, “Cám ơn muội muội nguyện ý tha thứ chúng ta!”
Ngự Thiên Dung sờ sờ ngực, có chút nói, bất động thanh sắc liếc nhìn Ngự Liên một cái, “Ta cho tới bây giờ vốn không có trách các ngươi, bởi vì ta đã sớm không còn quan hệ gì với các ngươi.”
Ngự Liên nhìn nàng, cười nói: “Có vài thứ là vĩnh viễn không thể cắt đứt, giống như huyết mạch! Ngự Thiên Dung, muội sinh là người của Ngự gia, có chết cũng phải vì Ngự gia cống hiến mới phải.”
“Ha ha, quý phi nương nương thật đúng là biết nói đùa.”
Ngự Liên âm nhu cười nói: “Ta không phải nói đùa, trong chung trà ngươi mới vừa uống, ta đã cho vào Phệ Tâm Tán, nó sẽ làm ngươi mất đi bản thân, biến thành một quân cờ biết nghe lời.”
“Không biết quý phi nương nương muốn ta làm cái gì đây?”
Ngự Liên lạnh lùng nhìn nàng, mang theo hận ý nói: “Đương nhiên là một lần nữa tiến vào phủ tướng quân, nghe mệnh lệnh của chúng ta mà làm việc.”
“Ta nói rồi, ta sẽ không đi!”
“Hừ, qua một khắc chung nữa, ngươi sẽ không lại nói như vậy.” Vẻ âm lãnh trên mặt Ngự Liên nhất thời phá hủy hết thảy mỹ cảm của nàng.

Ngự Thiên Dung tiếc hận nói: “Đáng tiếc một bức mỹ nhân!” Nói xong không chút hoang mang đứng lên, vẫy vẫy ống tay áo, “Thật ngại quá, quý phi nương nương, phải khiến ngươi thất vọng rồi.”
“Ngăn nàng lại!” Ngự Liên ra lệnh hai cung nữ của mình.
Hai cung nữ lập tức tiến lên định vặn cánh tay Ngự Thiên Dung, không ngời còn không chưa động thủ, các nàng trước hết mềm nhũn nằm sấp xuống đất.

Ngự Liên nhìn kinh hãi, “Ngươi đã làm gì các nàng?”
“Không có gì, chỉ là muốn các nàng nghỉ ngơi một chút thôi.

Quý phi nương nương, không bằng, ngươi cũng nghỉ ngơi một phen?”
“Ngươi dám động ——” Ngự Liên oán hận nhìn Ngự Thiên Dung rồi ngã xuống, nằm úp trên mặt bàn.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn bình phong một cái, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng, thỉnh xuất hiện đi! Đừng xem diễn nữa.”