Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 24: Nàng Chính Là Hộ Quốc Phu Nhân






Bất quá, ai kêu mình khiếm nàng một lần nhân tình đâu! Bạch tri phủ sang sảng cười nói: “Ha ha, nếu là bức hoạ cuộn tròn, Bạch mỗ đương nhiên sẽ không từ chối, không biết Ngự phu nhân hy vọng ta phái bao nhiêu người đến bảo hộ?”
“Hai mươi bốn, ngày đêm thay phiên nhau thủ hộ, bất quá cần phảicải trang, đừng làm cho người khác nhận ra, như vậy khi bảo hộ cũng có lợi hơn..

Đương nhiên, làm phiền các đại ca, vào ngày cuối ta sẽ trả thù lao tương ứng, sẽ không để bọn họ không công vất vả.”
Bạch đại nhân nghe vậy lại cười: “Ngự phu nhân lời này rất khách khí, bất quá, ngày đêm thay phiên thủ hộ cũng xem như vất vả, hơn nữa không phải là công vụ, cho nên ta sẽ không từ chối thù lao của ngươi.”
Vị thanh quan này thực không khách khí a, Ngự Thiên Dung trong lòng hơi hơi oán thầm một chút, mặt vẫn tươi cười, “Bạch đại nhân quan tâm thuộc hạ như vậy, ta đương nhiên hiểu được.”
“Cũng không biết những bức hoạ cuộn tròn kia là xuất từ tay người nào?”
Ngự Thiên Dung ôn nhu cười, vươn hai tay trắng nõn, Bạch đại nhân vừa thấy liền nói: “Tay của Ngự phu nhân đã khỏi? Thật sự là đáng mừng a!”
“Cám ơn.”
“Ý của ngươi là…”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu: “Cho nên đây đều là tâm huyết của ta, thỉnh Bạch đại nhân phân phó thuộc hạ phải hảo hảo chiếu cố bảo bối của ta nga!”

“Nhất định, nhất định! Dù sao cũng là vì chúc mừng mười ngón tay của Ngự phu nhân đã khỏi hẳn, Bạch mỗ đương nhiên cố hết sức.”
“Cám ơn Bạch đại nhân, như vậy, sáng sớm ngày mai, thỉnh Bạch đại nhân đến phòng đấu giá, để người ta biết Bạch đại nhân có tâm thưởng thức bức hoạ cuộn tròn của ta.”
“Hảo hảo, Bạch mỗ ổn thỏa liền đến chúc mừng Ngự phu nhân.”

Sau khi Ngự Thiên Dung cùng Tịch Băng Toàn rời đi, người nọ từ sau bình phong mới đi ra: “Bạch lão đệ, vị kia là?”
“Ngự Thiên Dung.”
“Cái gì, nàng chính là Hộ Quốc phu nhân trong lời đồn, nữ nhi nhỏ nhất của Ngự gia?”
Bạch tri phủ gật gật đầu, khe khẽ thở dài: “Đáng tiếc một cái tài nữ a! Lại bị Hộ Quốc tướng quân ghét bỏ, không được người nhà trân trọng!”
“Tài nữ? Ta thật không nghe nói chuyện này nga, chỉ nghe nói nàng phóng đãng không kềm chế được, nam sủng vô số, nửa năm trước còn chọc giận Hộ Quốc tướng quân nên mới bị hưu!”
Bạch tri phủ lắc đầu: “Cho nên mới nói lời đồn đáng sợ a! Ta thấy nàng chính là một nữ tử cơ trí hơn người, có thể so với hảo nam nhi a! Đáng tiếc, thân lại là nữ nhi!”
“Nga, Bạch lão đệ tựa hồ rất tán thưởng nàng a!”
Bạch tri phủ nhìn hắn một cái: “Trần huynh, ngươi còn nhớ rõ án hoàng cung bị trộm bảo vật lần trước không?”
“Nhớ chứ, chuyện đó Bạch lão đệ có công lớn nhất a, giúp Hoàng Thượng tìm bảo vật trở về, tuy để tên đạo tặc kia đào thoát, nhưng vẫn tìm được quốc bảo tìm về, Hoàng Thượng vì thế mới trọng thưởng ngươi!”
Bạch tri phủ mỉm cười: “Đúng vậy, cũng nhờ công lao lần đó mới cứu tên bất hiếu tử kia một mạng!”
“Bạch lão đệ, ngươi lại hồ đồ, tên đạo tặc kia chính là tuyệt đỉnh cao thủ trên giang hồ, ngự lâm quân còn không vây khốn hắn được, chỉ mỗi một mình hiền chất nào có đủ bắt hắn, có thể tự bảo vệ mình đã là Bạch gia gia môn chi hạnh.”
“Ai, ta hiểu được, cho nên mới hao tổn tâm cơ truy quốc bảo về, bảo trụ hắn a!”
“Ân, Hoàng Thượng cũng coi như thánh minh, thu hồi quốc bảo chẳng những khen thưởng Bạch lão đệ, còn thăng chức cho hiền chất.

Thật không uổng công Bạch lão đệ vất vả một hồi.”

Bạch tri phủ cười khổ: “Đúng vậy, kia thật đúng là may mắn.

Bất quá, may mắn này đều là nàng cho, nếu lúc ấy nàng không xuất hiện, ta cũng vô kế khả thi nha!”
“Nàng? Bạch lão đệ, ngươi là nói Ngự phu nhân kia?”
“Đúng vậy, ngay lúc ta vô kế khả thi, nàng xuất hiện, vốn ta chỉ hy vọng ‘ôm ngựa chết làm ngựa sống’ tiếp kiến nàng, đến khi gặp qua nàng, ta liền sống, ta biết Bạch gia ta được cứu rồi!”
“Nga, ý ngươi nói là kế dụ địch là nàng bày ra cho ngươi?”
Bạch tri phủ gật gật đầu, cảm thán nói: “Đúng vậy, nếu không có nàng, ta cũng hết đường xoay xở.”
“Nhưng là, vô duyên vô cớ nàng sao lại xuất hiện giúp ngươi?”
Bạch tri phủ cười cười: “Đương nhiên không phải vô duyên vô cớ, nàng đến là có mục đích.”
“Kia nàng là —— “
Bạch tri phủ vươn năm ngón tay: “Năm trăm lượng bạc trắng.”
“A? Nàng công phu sư tử ngoạm a!”
“Cũng không xem là như vậy, Hoàng Thượng vốn treo giải thưởng một ngàn lượng a!”
“Nói cũng phải.


Nói như vậy, nàng thật đúng là có vài phần bản sự, Bạch lão đệ lúc trước không sợ tim nhầm người sao? Huống chi còn là nhất giới nữ lưu?”
Bạch tri phủ nhớ lại tình cảnh lúc đó không khỏi lại thở dài: “Sợ có ích lợi gì, thuộc hạ của ta đi tìm một tháng cũng không thu hoạch gì, Hoàng Thượng ra kỳ hạn chỉ có hai tháng, cho dù chỉ còn một đường hy vọng, ta cũng không thể buông tha a! Bất quá, khi lần đầu tiên gặp nàng, ta lại không hiểu vì sao lại tin tưởng nàng sẽ giúp được ta.

Khi ta nghe xong kế sách của nàng, liền càng thêm xác định cảm giác của mình.”
“Kế sách kia quả thực rất diệu, tuy rằng không quá thâm thúy, nhưng vẫn dụ dỗ được tên tặc tử kia!”
“Đúng vậy, lúc trước nàng nói với ta, chỉ cần hắn là kiêu ngạo đạo tặc, liền nhất định xuất hiện; nếu không kiêu ngạo, thì sẽ tự phụ, như vậy vẫn xuất hiện, chỉ cần hắn không phải vô lại, liền sẽ xuất hiện.

Bởi vì, hắn là con người.”
Bạch tri phủ nghĩ đến tình cảnh lúc trước, cười rộ lên, nàng thật sự là giảo hoạt a!