Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 229: Tổn Thương






Sau khi Ngự Thiên Dung lên núi, tuyết còn rơi lớn hơn nữa, không bao lâu liền phủ tấm áo trắng lớn lên khắp vạn vật, nhiệt độ trên núi càng thêm xuống thấp.

May mà Trì Dương đi nhanh, rất nhanh đem áo bông dày giúp mọi người chống rét.

Nhìn ngoài cửa sổ tuyết trắng như bông, lòng Ngự Thiên Dung nghiêm trọng mất mát.

Khi còn sống ở thế giới kia, nàng khó có dịp thấy một hồi đại tuyết.

Năm đó, tuyết rơi rất nhiều, làm cho bọn họ vốn nhiều năm không thấy tuyết đều thập phần hưng phấn.

Năm đó, bông tuyết thật sự rất xinh đẹp, khiến người ta không thể không cảm khái…
“Mẹ, con vừa mới thấy bà ngoại, bà đang ở trong phòng ngay cách vách a!” Duệ Nhi kéo kéo tay Ngự Thiên Dung, lặng lẽ nói.
Ngự Thiên Dung khẽ sửng sốt, cảm thấy thật tình cờ, “Phải không, vậy con có chào hỏi bà ngoại không?”
“Không có, ông ngoại cũng ở bên trong, con không dám gọi.”
Ông ngoại? Là phụ thân của bản tôn? Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn sang Phượng Hoa, ý bảo hắn đi tìm hiểu Ngự gia lão gia tử tự dưng tới nơi này tìm mẫu thân Ngự Thiên Dung làm cái gì? Nàng khả không tin là vợ chồng tình thâm.
Phượng Hoa hiểu ý rời đi, Ngự Thiên Dung trấn an Duệ Nhi, “Yên tâm, chờ ông ấy đi rồi, con có thể gặp bà ngoại.”

Ngoài trời đại tuyết, trong phòng rất là nhàm chán, Duệ Nhi dần dần cảm thấy buồn ngủ, Ngự Thiên Dung đành dỗ hắn ngủ.
Không bao lâu sau, Phượng Hoa đẩy cửa vào, thấy Duệ Nhi đã ngủ say, đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, thấp giọng nói: “Phu nhân, hắn muốn cho lão phu nhân về nhà, sau đó bảo bà tìm ngươi để nói chuyện, khuyên ngươi trở lại tướng quân phủ.”
“Nga, dụng tâm lương khổ a!” Ngự Thiên Dung khẽ cong khóe môi, lộ ra một chút trào phúng, “Bây giờ hắn đã đi chưa?”
“Vẫn chưa, tuyết quá lớn, phỏng chừng hắn phải chờ tuyết ngừng mới xuống núi.”
“Ừm, được rồi, vậy chờ hắn đi rồi cho Duệ Nhi đi gặp bà ấy.”

Phượng Hoa gật gật đầu, ngồi xuống cùng sưởi ấm.
Ngự Thiên Dung nhìn tuyết rời ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói với Phượng Hoa: “Phượng Hoa, cùng ta đi ra ngoài một chút đi!”
Phượng Hoa trừng lớn mắt, “Phu nhân, ngươi không thấy bên ngoài tuyết đang rơi rất lớn sao?”
“Thấy, chính là có thấy nên mới muốn đi một chút.”
Ngữ khí trầm buồn của Ngự Thiên Dung khiến Phượng Hoa vốn định nói vài câu độc mồm liền ngậm miệng, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, nếu phu nhân muốn đi, ta đi theo bảo hộ là được.” Nói xong cầm lấy tấm áo choàng thật dày khoác lên người Ngự Thiên Dung, “Bất quá, ít nhất phải giữ gìn thân thể thật tốt trước đã!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, đưa tay thắt lại áo choàng, “Đi thôi!”
Màu tuyết thuần trắng luôn khiến người ta cảm thấy thánh khiết, thế gian còn có loài hoa có thể độc đáo hơn hoa tuyết? Hẳn là không có đi, thế gian cũng đồng dạng không có thế một loài hoa nào có thể lạnh bằng hoa tuyết…
Đưa tay đón lấy một mảnh bông tuyết, cũng là đón lấy một mảnh hàn ý, khi hàn ý chạm tới đáy lòng, những kí ức cũng từ sâu trào ra…
“Trước đây, cũng vào một ngày tuyết như thế này, có một đôi tình nhân chia tay, ngày đó, cô gái ấy hiểu được vì sao tuyết lại cô độc, vì sao lại rét lạnh, là vì không được ai thấu hiểu, không được ai sưởi ấm…”
“Phu nhân!”
Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, “Ngươi có nghe qua bài thơ này không:
Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.*”
* Bài “Ly tư” của Nguyên Chẩn, bài dịch:
Xa nhớ
Từng qua biển lớn, không gì nước,
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
Lần lữa khóm hoa lười để ý,
Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!
“Chưa từng nghe qua.”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, tiếng cười kia, như bay lẫn giữa những bông tuyết, tan vào trong gió lạnh, tiếng thở dài khẽ khàng vang ra:
“Hồng tô thủ,
Hoàng đằng tửu
Mãn thành xuân sắc cung tường liễu.
Đông phong ác,
Hoan tình bạc,
Nhất hoài sầu tự,
Kỷ niên ly tác.
Thác! Thác! Thác!
Xuân như cựu,
Nhân không sấu,
Lệ ngân hồng ấp giao tiêu thấu.
Đào hoa lạc,
Nhàn trì các.
Thệ hải minh sơn tuy tại,
Cẩm thư nan thác
Mạc! Mạc! Mạc!…*”
* Bài từ “Thoa đầu phượng” – Lục Du, dịch:

Tay mềm yếu,
Rượu Hoàng Đằng
Thành xuân sắc, liễu xanh tường
Gió đông ác,
Ân tình bạc
Nỗi lòng buồn bã,
Tháng năm tan tác
Sai! Sai! Sai!
Xuân như cũ,
Người hao gầy
Khăn lụa hồng đẫm lệ hoen
Hoa đào rơi,
Bến vắng lặng
Núi thề còn đây,
Thư tình khó đề
Đừng! Đừng! Đừng!
Bài từ Thoa Đầu Phượng của Lục Du có một ý nghĩa đặc biệt:
Ban đầu Lục Du lấy người em họ (con cậu) là Đường Uyển, hai người rất tâm đầu ý hợp, nhưng thân mẫu của Lục Du lại không ưa Đường Uyển, lại nghe thêm những lời gièm pha nên bà buộc hai người phải ly hôn.
Về sau, Lục Du lấy Vương Thị, Đường Uyển cũng tái giá, lấy Triệu Sĩ Trình.

Mấy năm sau, vào mùa xuân, hai người tình cờ cùng đi chơi vườn Thẩm, ngẫu nhiên gặp nhau.

Đường Uyển lấy tình anh em họ, gửi rượu và dã vị mời Lục Du.

Lục Du vô cùng thương cảm, vung bút đề lên bức tường trong vườn Thẩm bài Thoa Đầu Phượng này.
Đường Uyển sau khi đọc được bài này trong lòng rất đau khổ, làm một bài từ cũng theo điệu Thoa Đầu Phượng họa lại.

Sau đó nàng đau buồn, lâm trọng bệnh mà qua đời.
Lục Du hay tin như sét đánh ngang tai, mấy phen khóc đến chết đi sống lại.


Từ đó về sau, cái tên Đường Uyển đã trở thành một đề tài quen thuộc trong sáng tác văn chương của Lục Du.

Mãi đến khi 84 tuổi ông vẫn không quên người vợ này, người tri kỷ lúc đầu của mình.

Người đời đánh giá đây chính là một mối tình “thiên cổ hận”.
Nguồn: Tâm Vô Hối
“Phu nhân —— “
“Đây là chuyện xưa của người khác, ta đã quên lâu lắm rồi, nếu không có trận tuyết này, ta có lẽ vĩnh viễn sẽ không nhớ tới chuyện xưa đó.” Ngự Thiên Dung vẫy rơi bông tuyết trong tay, “Dù có đẹp đến dâu, độc đáo đến đâu, hoa rồi cũng sẽ tàn, cả hoa tuyết cũng không thể trốn được vận mệnh rơi xuống đất.”
Ánh mắt Phượng Hoa trầm xuống, thoáng nhìn những lớp tuyết tan làm ướt vạt áo của Ngự Thiên Dung, ôn hòa nói: “Phu nhân, chúng ta, ai cũng không thể trốn khỏi vận mệnh về với hoàng thổ, một khi đã như vậy, chúng ta vẫn là nên tận hưởng cuộc sống bây giờ đi!”
“Đúng vậy, phải nên yêu quý chính mình, một người nếu ngay cả chính bản thân cũng không yêu quý, thì sao có thể yêu quý người khác?”
“Trở về đi, phu nhân.”
“Ừm, đi về thôi.”
Hai thân ảnh, một trước một sau đi về phòng nghỉ.

Ánh mắt Phượng Hoa luôn luôn chăm chú nhìn vào bóng người phía trước.

Cô đơn! Đó là những gì hắn nhìn thấy khi nhìn bóng dáng của nàng!
“Phu nhân, ngươi xem —— “
Ánh mắt Phượng Hoa hướng về phía căn phòng bên cạnh phòng bọn họ, trước cửa có một phụ nhân trung niên đang đứng, dáng người mảnh khảnh, màu da trắng như tuyết, khuôn mặt có vài phần quen thuộc, bà là ai?
Phụ nhân kia khi thấy nàng, ánh mắt hiện lên kinh ngạc, cũng có vui sướng, chẳng lẽ bà ấy chính là mẫu thân của bản tôn khối thân thể này —— Hoài Ngọc phu nhân?