Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 205: Nguyên Lai Là Người Nhát Gan






Không đúng, dựa vào cái gì mà nàng phải chịu bọn họ chỉ trích a! Nàng hiện tại là phụ nữ độc thân nha, vì sao gì không thể tự chọn một người nam nhân a! Hắn là ngàn dặm xa xôi tới giúp mình, nhưng giữa bọn họ rõ ràng không có cơ hội cùng một chỗ, thế giới của hắn rất phức tạp! Mà nàng lại rất lười, không muốn dính dáng gì đến, nàng chỉ muốn sống thoải mái, đơn giản!
“Ngự Thiên Dung!”
“Thật có lỗi, nhưng ta cho rằng đây là tự do của ta, nếu ngươi cảm thấy ngươi tới cứu ta, ta sẽ lấy cảm tình ra báo đáp, như vậy, ta chỉ có thể nói thực xin lỗi, ta không thể làm vậy!”
“Vì sao? Chỉ vì một lần đó, ngươi còn định ghi hận đến khi nào?” Tịch Băng Toàn rất tức giận, rất rất tức giận, nữ nhân này, thật sự khiến người ta không thể không giận! Nếu có thể, hắn thật muốn đưa tay bóp chết nàng!
Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Không phải, chuyện kia chỉ là bắt đầu, nguyên nhân chính là ta cảm thấy chúng ta không thích hợp, ta không thích hợp đứng bên cạnh ngươi… Thế giới của ngươi rất phức tạp.”
Tịch Băng Toàn nhìn nàng, ngây người hồi lâu, “Chỉ vì như vậy?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn gật gật đầu, “Hơn nữa, ta cũng không cho rằng ngươi muốn sống cùng với ta, vượt qua cả đời dài.”
Cả đời? Tịch Băng Toàn nghe hai chữ đó chợt ngây dại ra.


Ngự Thiên Dung nhìn vẻ mặt hắn như vậy, khóe miệng lộ ra một chút cười khổ, thản nhiên cười nói, “Ngươi chắc không từng nghĩ qua phải không! Ta nghĩ, đối với ngươi mà nói, ta chỉ là một nữ nhân có chút đặc biệt hơn những người ngươi từng gặp mà thôi.”
Đúng vậy, nàng là người đặc biệt nhất! Tịch Băng Toàn bỗng nhiên nghi hoặc nhìn nàng, “Chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi đã nghĩ đến chuyện cả đời?”
“Cũng không phải, một đôi nam nữ, ngay từ đầu gặp nhau, nếu có cảm giác thì có thể nảy sinh tình cảm yêu mến, sau khi yêu mến nhau mới có thể đơm hoa kết quả… Cũng có thể mỗi người đi một ngả.

Chúng ta gặp nhau, quen biết, sau đó cùng trải qua một đoạn thời gian giống như tình nhân, rốt cuộc, ta phát hiện, chúng ta không thể có kết quả, nếu không thể có kết quả, sao không sớm chấm dứt cho xong?”
Tịch Băng Toàn kinh ngạc nhìn Ngự Thiên Dung, “Chẳng lẽ ngươi luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm như thế?”
“Đúng vậy!”
“Vậy còn Nam Cung Tẫn, ngươi cũng là thái độ như vậy sao? Cho nên hắn mới chán ghét ngươi như vậy?”
Lòng Ngự Thiên Dung chợt lạnh, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Tịch Băng Toàn, chậm rãi nói: “Chuyện trước đây của ta không cần ngươi đi truy cứu, cũng không cần ngươi đánh giá!”
Mỗi khi nàng lãnh đạm đều là như thế này, làm cho người ta nhìn không rõ thiệt tình, nói đến thiệt tình, hắn tựa hồ chưa nhìn thấu nàng đâu! Tịch Băng Toàn cứ như vậy bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau, bỗng nhiên mở miệng nói: “Thế giới của ta đúng là rất phức tạp, ngươi chỉ cần đứng bên cạnh ta là đủ, có phức tạp hay không cũng không quan hệ đến ngươi; nếu nói, ta không muốn sống cả đời với ngươi, như vậy, ngươi chỉ cần nghĩ biện pháp làm cho ta muốn sống cả đời với ngươi, không phải là tốt rồi sao?”
A? Ngự Thiên Dung ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày nói không ra lời!
“Thế nào, không có tự tin hay là không có dũng khí?”
Thất thần hồi lâu, Ngự Thiên Dung mới tỉnh lại, “Thật có lỗi, con người của ta có vẻ lười, không muốn tiêu phí tâm cơ để lấy lòng một người, lại càng không muốn vì lưu lại đối phương mà vắt hết óc.”
“Nguyên lai là người nhát gan a!” Tịch Băng Toàn cười khẽ nói.
Bị hắn cười nhạo, Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, “Chuyện này không liên quan đến gan hay không gan.”

“Cho ta thời gian một năm, cũng cho chính ngươi một năm, nếu một năm sau, ngươi cảm thấy chúng ta vẫn không thể có kết quả, như vậy, ta sẽ không ngăn cản ngươi.”
Ngự Thiên Dung nhíu mày, một năm, không dài cũng không ngắn, nhưng đối với nàng mà nói, Tịch Băng Toàn đã không còn thích hợp.

Nhưng nếu không đáp ứng hắn, không biết hắn lại làm ra cái gì, so với việc gia tăng phiền toái, không bằng đáp ứng hắn, dù sao một năm cũng không dài, “Được, ước định vậy đi!”
“Được, bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi cũng phải cố gắng thử xem có thể sống cả đời với ta không, bằng không, với ta mà nói, như vậy không công bình!”
Ách! Vô lại! Ngự Thiên Dung thở dài, “Ta sẽ tận lực.”
Tịch Băng Toàn lạnh lùng nhìn nàng, “Ta không nhìn thấy chân thành trong mắt ngươi, ngươi đang trả lời cho có lệ!”
Nga, trời ạ, có ai có thể khiến hắn đừng bá đạo như vậy được không?
Ngự Thiên Dung thật sâu thở dài, trong mắt nàng, tình yêu, chính là mọi tinh hoa trong thế sự.

Lắng nghe tiếng cánh hoa xòe nở, không có thanh âm nào có thể đẹp hơn, có thể động lòng người hơn.


Tuy chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đó là vĩnh hằng, là dụ hoặc không thôi, là thứ mà thế gian không người có thể ngăn cản.

Nhưng là, tình yêu không có nghĩa là hôn nhân, giữa hai người có thể tạo ra pháo hoa huyễn lệ, lại không nhất định có thể trụ được một đoạn hôn nhân.
Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung nhớ tới lời Liễu Quân Thư nói, hồ nghi nhìn về phía Tịch Băng Toàn, “Ngươi, cái tên Liễu Quân Thư đó không phải đã nói là ngươi trúng độc sao?”
Tịch Băng Toàn khinh thường bĩu môi, “Chỉ bằng hắn? Khinh công, ta có lẽ không bằng hắn, nhưng còn độc a, hắn muốn lợi dụng người bên cạnh ta để xuống tay với ta, hừ, còn quá sớm!”
“Ta còn thu được một bức thư bằng bồ câu a!”
“Ngươi nhìn ra bức đó là giả?” Tịch Băng Toàn tán thưởng nhìn Ngự Thiên Dung, “Không hổ là nữ nhân ta nhìn trúng.”