Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 20: Hắc Y Nhân






Ngự Thiên Dung dựa lên thân cây bên bờ hồ, nhìn mặt hồ phẳng lặng, lòng, chung quy vẫn nổi lên gợn sóng, ‘Hộ Quốc phu nhân trước đây’ sao? A… Không thể tưởng được thân phận này cư nhiên thường thường nhắc nhở chỗ đau của mình, Hộ Quốc tướng quân! Tốt, tốt lắm, mỗi lần bị nhắc tới là Hộ Quốc phu nhân trước đây, lòng của nàng liền dâng lên nỗi đau khó có thể nói, còn có thật sâu tuyệt vọng, giống nhau cái linh hồn kia vẫn còn tồn tại trong thân thể này, nhưng khi bình ổn lại, thì không có gì khác thường.

Xem ra, Hộ Quốc phu nhân trước đây ân oán khó hiểu, oán khí của bản tôn thân thể này một ngày chưa tiêu tán, linh hồn cũng sẽ không được an bình, chính mình phải nghĩ biện pháp mau chóng giải quyết a!
Bỗng nhiên, một cơn gió thổi qua, trước mắt chợt lóe lên một bóng đen, Ngự Thiên Dung liền cảm thấy yết hầu bị thắt chặt, trong nháy mắt, trước mặt nàng đã xuất hiện một hắc y nhân che mặt, trong đôi mắt kia, trừ bỏ lạnh lùng chính là tàn khốc, không có nửa phần ôn nhu nhìn chằm chằm nàng, giống như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi của mình, hung ác nham hiểm, lạnh lùng!
“Ngươi là ai?” Hắc y nhân tiếng nói âm trầm như từ hầm băng ra, không có một chút độ ấm.

Ngự Thiên Dung khẽ híp mắt, đồng dạng dùng lạnh lùng ánh mắt trừng hắn, “Có quan hệ gì đến ngươi!” So độ lãnh khốc? Hừ, nàng Ngự Thiên Dung cho tới bây giờ chưa từng sợ cái thứ lãnh khốc bại hoại, cho dù đối mặt địch nhân cường đại, nàng cũng sẽ không để lộ bản thân sợ hãi, bởi vì sợ hãi sẽ không có đến nửa phần hữu ích.


Muốn chiến thắng một kẻ lãnh khốc, ngoại trừ cần thực lực, phải ánh mắt còn lạnh khốc hơn đối phương, thậm chí là tâm lãnh khốc!
Trong mắt hắc y nhân hiện lên uấn giận, tựa hồ đối với việc nàng phản kháng rất là bất mãn, “Đừng khảo nghiệm kiên nhẫn của ta!”
Kiên nhẫn, cùng loại người không thể gặp quang này bàn chuyện kiên nhẫn? Nàng cũng không có ngốc như vậy, Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đến tìm ta chẳng phải đã biết thân phận của ta sao? Còn giả vờ làm gì? Ngươi nếu là một nam nhân, nên quang minh lỗi lạc một chút, tốt xấu đừng làm cho ta khinh thường ngươi!”
“Khụ… Khụ…”
Mắt hắc y nhân chợt lóe lên vẻ lo lắng rồi biến mất, bất quá, Ngự Thiên Dung nhưng không tốt số như vậy, bàn tay ma quỷ kia bóp cổ nàng thiếu chút nữa tắt thở.

May mà ngay lúc nàng sắp tắt thở, một thanh âm của tự nhiên truyền đến, “Buông tay!”
Tịch Băng Toàn như xuất hiện từ trong bóng đêm, trong tay không có kiếm, chỉ có ngân châm lóe sáng chói mắt quang mang, khóe mắt hắc y nhân liếc qua liền cả kinh: châm có kịch độc!
“Huynh đài, không cần cho rằng tay ngươi nhanh hơn so với châm của ta! Ta khuyên ngươi vẫn là buông ra phu nhân trước khi ta mất kiên nhẫn —— “
Đáy mắt hắc y nhân hiện lên một chút không cam lòng, bất ngờ vọt đến khoảng cách an toàn, ngoài ba thước, hắn nắm chắc khả năng dùng trường kiếm trong tay đỡ ám khí, trong vòng ba thước thì lại khó khăn!
Ngự Thiên Dung nhu nhu cổ, vội hít mấy hơi, thế này mới nhìn về phía Tịch Băng Toàn: “Băng Toàn, tốc độ của ngươi chậm một chút đó nga, nếu hắn lại dùng lực chút nữa, ta sẽ phải đi gặp Phật tổ a.



“Phu nhân thứ lỗi, ta vừa mới thay phu nhân đi xem xét cửa hàng, may mắn trở về đúng lúc.

Xem ra về sau ta phải một tấc cũng không rời phu nhân mới được.

” Tịch Băng Toàn lời nói thêm một phần trêu đùa, vừa mới nãy thật sự rất nguy hiểm, hắn nếu không gấp trở về, trong viện thực không ai có thể ngăn cản hắc y nhân này.

Trực giác… Có lẽ thật sự có điểm dùng đi, hắn chính là đang ở cửa hàng bỗng nhiên cảm thấy bất an, mới vội vàng trở về, không thể tưởng được phu nhân thực đã xảy ra chuyện!
Ngự Thiên Dung lại liế nhìn, đánh giá hắc y nhân kia, “Các hạ thật đúng là sáng suốt, còn hiểu được đạo lý ‘núi xanh còn, sợ gì không có củi đun’, ta nghĩ ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình trốn nhanh, bằng không, chỉ cần chạm vào châm của Băng Toàn, ngươi đã phải đi gặp Diêm La vương a.



Hắc y nhân kia nghe ngữ điệu lạnh như băng của Ngự Thiên Dung, trong lòng không khỏi giận dữ, bàn tay nắm trường kiếm nắm thật chặt, bất quá, ngân châm lóe sáng trong tay Tịch Băng Toàn luôn luôn canh chừng tại nơi đó, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ bằng vừa mới hắn có thể không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng mình liền hiểu được thực lực của hắn không ở dưới mình.

Tịch Băng Toàn còn định mở miệng nói cái gì, ánh mắt vẫn dừng lại trên người hắc y nhân, trong lòng âm thầm suy nghĩ: bọn hắc y nhân mấy lần trước phải chăng là hắn phái tới, thân thủ không tệ, bất quá, so với hắn lại không cùng một đẳng cấp, hắn là chủ mưu, hay là sau lưng còn có người khác ra lệnh?
Ngự Thiên Dung đến ngồi xuống chỗ bàn đá, rót cho chính mình một chén nước an ủi, thực cần hảo hảo an ủi a!
Tịch Băng Toàn xem thái độ của nàng không nhanh không chậm, hiển nhiên không ý thức đến thực lực của đối phương, ai, cũng đúng, nàng tuy rằng thông minh nhưng không biết võ công, làm sao thấy ra thực lực của đối phương đâu!