Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 193: Tiếng Sáo






Tần Khiếu nhìn Ngự Thiên Dung, lại quay sang nhìn Bùi Nhược Thần, “Chẳng lẽ lời đồn là thật? Ngươi và nàng có thông đồng, vậy tiểu quỷ kia là —— “
Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng liếc Tần Khiếu một cái, tuy rằng là nhẹ nhàng, nhưng lại lãnh liệt như gió lạnh thổi về phía hắn, làm cho hắn không tự chủ được ngậm lại miệng, lập tức lại nói: “Muốn hắn, có thể, nhưng phải lưu lại nàng ta!”
Nghe vậy, Bùi Nhược Thần chính là u nhã rút ra cây sáo bên hông, gằn từng tiếng nói: “Có thể, nếu, các ngươi có bản lĩnh!”
Phượng Hoa đang đỡ Ngự Thiên Dung, sắc mặt thập phần kém, đang định ra tay lại bị Bùi Nhược Thần vung cây sáo ngăn lại, đồng thời đưa tay điểm huyệt ngừng chảy máu cho Ngự Thiên Dung, “Chăm sóc nàng cho tốt là được.”
Tiếng sáo u nhã vang lên, thân mình Phượng Hoa chấn động, lập tức điểm luôn huyệt ngủ cho Ngự Thiên Dung, đồng thời thấp giọng nói với Hạ Duyệt: “Bịt tai, giữ vững tâm thần!”
Tiếng sáo khi thì trầm thấp, khi thì vút cao, khi thì phẫn nộ, dần dần khiến người ta rơi vào cảm giác quần ma loạn vũ.

Tần Khiếu ban đầu không để ý lắm, thẳng đến khi nhìn thấy thuộc hạ bên cạnh đều ôm đầu giãy dụa, hắn mới tỉnh ngộ lại.

Nội lực của hắn thâm hậu hơn so với những người khác cho nên có thể tạm thời chống cự tiếng sáo của Bùi Nhược Thần, chờ đến khi hắn cảm thấy không thoải mái, tiếng sáo đã tiến vào một giai đoạn khác.
Bùi Nhược Thần vẫn đứng như vậy, tao nhã thổi sáo, khóe miệng duyên dáng cong lên, khuôn mặt rõ ràng là tuyệt đại tao nhã lúc này lại cười như địa ngục tu la, khiến người ta nhịn không được muốn thưởng thức lại e sợ cỗ ma lực kia.

Đối diện, Tần Khiếu tay cầm trường kiếm giơ lên lại chậm rãi buông, khi ánh mắt lướt qua Ngự Thiên Dung hiện lên một đạo ám quang, hắn lại thua rồi! Thua bởi vì hắn căn bản chưa từng nghĩ tới Bùi Nhược Thần sẽ ra tay.

Rốt cuộc là cái gì đã khiến cho thái độ của Nam Cung Tẫn và Bùi Nhược Thần đối với nàng đều cải biến? Vì cái gì? Bởi vì sau khi mất trí nhớ, nàng đã thay đổi sao?
Bùi Nhược Thần giật nhẹ khóe môi, giương mắt nhìn Tần Khiếu: “Ta vốn không thích người khác cướp đi thứ của mình, càng không thích người khác nhúng chàm người của mình.

Tần Khiếu, ngươi không nên cho thuộc hạ đụng đến ta, tuy rằng cướp đi người ngay bên cạnh ta cũng thực đáng được khen ngợi, chính là, ngươi hẳn là nên tính trước đại giới mới phải.

Nể tình nàng, ngươi có thể tha, bất quá, người của ngươi cũng đừng vất vả làm chi nữa, ngoan ngoãn đi đến điện Diêm Vương hưởng thanh phúc đi!”
Tần Khiếu nhăn mặt nhìn Bùi Nhược Thần, nam nhân này, nói được thì làm được, bất quá, hắn là lần đầu tiên lĩnh giáo đến sự ngoan độc của hắn! Nhìn mười mấy thuộc hạ đã té lăn trên mặt đất, Tần Khiếu cho dù lãnh đạm cũng vô pháp thờ ơ, bọn họ chỉ là nghe theo mệnh lệnh của mình mà thôi!
“Thế nào? Ngươi luyến tiếc? Vậy —— ngươi chết, đổi lại, bọn họ sống, thế nào?”
Hạ Duyệt nhìn tình cảnh này, cảm giác như bị một luồng gió lạnh thổi qua, lạnh quá a! Hắn quyết định về sau tuyệt không đi trêu chọc người như Bùi Nhược Thần, tình nguyện đắc tội mười tên tiểu nhân cũng không dám đắc tội nam nhân mặt luôn tươi cười, nhìn như ôn nhã này.
Tần Khiếu mắt lạnh nhìn Bùi Nhược Thần, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, hồi lâu sau lại hỏi: “Cho ta một đáp án, vì sao ngươi cứu nàng?” Đúng vậy, hắn chỉ cần một đáp án, vì sao bọn họ đều thay đổi!
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, nhìn thoáng qua người bên cạnh Phượng Hoa, khi ánh mắt nhìn lại Tần Khiếu, trong mắt toát ra châm chọc, “Ngươi không phải đã nhận ra rồi sao? Việc gì phải lừa mình dối người!”
Bởi vì nàng không hề là nàng, nàng không còn là “nàng” mà hắn từng quen thuộc sao! Ha ha… Buồn cười, hắn vẫn luôn cố gắng tìm cơ hội báo thù, vẫn luôn chờ đợi, đợi cho đến khi có cơ hội, có thực lực, nàng đã không còn là nàng, như vậy, những cố gắng nhiều năm qua của hắn tính cái gì?
Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng lắc đầu, dùng một loại thập phần đáng thương ngữ khí nói: “Tần Khiếu, sinh mệnh của ngươi thật đúng là không có giá trị.

Trước đây thì luôn chạy theo nàng, sau lại vì nàng mà trăm phương ngàn kế muốn báo thù.

Trừ bỏ nàng ra, nhân sinh của ngươi không còn giá trị gì khác sao?”

Tần Khiếu nghe vậy liền chấn động, đúng vậy, rốt cuộc hắn vì ai mà sống? Liền vì một nữ nhân, hắn đã hao phí biết bao nhiêu năm! Đến nay còn chưa tỉnh ngộ.

Thực không có giá trị…
“So với việc để ngươi tiếp tục hao phí sinh mệnh như vậy, không bằng ta cho ngươi một cái chết thống khoái đi! Có lẽ, sau khi chuyển thế đầu thai, vận mệnh của ngươi sẽ —— “
“Đừng giết hắn!”
Thanh âm suy yếu của Ngự Thiên Dung truyền đến, ngắt lời Bùi Nhược Thần.

Trong mắt Bùi Nhược Thần hiện lên kinh ngạc, hắn ghé mắt nhìn nàng, “Ngươi tỉnh?” Chỉ mới nửa tháng không gặp, nàng liền biến thành một người biết võ công, nội lực cũng không tệ lắm, thật sự là khiến hắn không thể không nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cơn đau trong ngực không có giảm bớt bao nhiêu, Ngự Thiên Dung cau mày nhìn Bùi Nhược Thần cùng Tần Khiếu, “Lần này, thả hắn, coi như là ta trả hắn một mạng, sau này không còn liên quan.”
“Chỉ sợ hắn sẽ không nghĩ như vậy.” Bùi Nhược Thần liếc Tần Khiếu một cái, rõ ràng không có ý định tin tưởng, cũng không muốn áp dụng đề nghị này.
Tần Khiếu nắm chặt nắm tay, móng tay cắm vào trong lòng bàn tay từ hồi nào cũng không biết.

Cứ như thế chấm dứt ân oán giữa bọn họ, hắn sẽ cam tâm sao? Đương nhiên sẽ không, sao có thể cam tâm được?
Bùi Nhược Thần lại liếc nhìn Phượng Hoa, quay sang nói với Hạ Duyệt: “Ngươi dẫn bọn hắn về trước đi, vết thương kia tuy rằng tạm thời không chết được, bất quá nếu kéo dài liền khó nói.”

Hạ Duyệt khó xử nhìn Bùi Nhược Thần, một mình hắn làm thế nào cõng cả hai người a?
“Ngươi đỡ phu nhân, ta tự mình đi.” Phượng Hoa hợp thời mở miệng nói.

Độc châm trong ngực đã bị bức ra, độc tính đã lan tràn một ít, bất quá hắn đã muốn ăn vào giải độc đan, trở về tìm người giải thì tốt rồi.
Ngự Thiên Dung nhìn về phía Bùi Nhược Thần, nghiêm túc nói, “Ngươi đừng giết hắn!”
Bùi Nhược Thần thở dài, “Được rồi, ta đã nhớ, các ngươi trở về đi, ta sẽ đem Duệ Nhi an toàn trở về.”
Hạ Duyệt đỡ Ngự Thiên Dung cùng Phượng Hoa rời đi.

Trước khi rời đi, Phượng Hoa lạnh lùng liếc xéo Tần Khiếu một cái: cừu này không báo phi quân tử! Tần Khiếu, ngươi chờ.
Tần Khiếu đương nhiên đọc ra hàm nghĩa của ánh mắt kia, ngạo nghễ nhìn lại, ta sợ ngươi sao? Hừ, thù cũ giữa bọn họ còn chưa thanh toán xong đâu!