Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 177: Ngươi Dẫn Đi Chơi






Ngự Thiên Dung nhìn lướt qua Bùi Nhược Thần, “Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác!”
“Thái độ thật đúng là kém, không ai nói cho ngươi, nữ nhân hẳn là nên ôn nhu một chút sao?” Bùi Nhược Thần không chút nào tức giận nhìn nàng, khóe miệng còn mỉm cười.
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Thật có lỗi, ta không ôn nhu nổi với ngươi.”
Bùi Nhược Thần nhún nhún vai, “Không sao, ta có thể hiểu.

Ta đến là vì tranh của ta, ngày thọ lễ của Thái Hậu sắp đến, ngươi chắc là không quên mất ủy thác của ta đi?”
Ách… Ngự Thiên Dung thất thần, hồi lâu mới cười rộ lên, “Nào có, làm sao mà quên được, chỉ là dạo này bận quá, đang định hai ngày nữa sẽ vẽ a!”
Ánh mắt đượm cười của Bùi Nhược Thần nhìn chằm chằm nàng, như thể muốn nhìn thấu nàng… Bị kia ánh mắt thấu thị kia nhìn đến cả người không thoải mái, Ngự Thiên Dung cuối cùng đành đầu hàng, “Ha ha, ách, thật ngại quá, gần đây ta gặp phải nhiều tai nạn, thật sự không phải cố ý quên chuyện của ngươi, ngươi yên tâm, chờ tay của ta tốt rồi, lập tức chuẩn bị, không phải còn có nửa tháng nữa sao!”
“Người khác phải dùng mấy tháng vắt hết óc để chuẩn bị lễ vật cho Thái Hậu, ngươi thì lại rất nhàn nhã, chỉ dùng vài ngày để làm cho ta.

Ngươi sẽ không định lợi dụng cơ hội này để chỉnh ta đi?” Trong mắt Bùi Nhược Thần lộ rõ ý tứ ‘ta rất nghi ngờ ngươi’.
Ngự Thiên Dung bị nhìn thực khó chịu, hừ lạnh một tiếng, “Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, đạo lý này Bùi đại công tử không hiểu sao? Nếu không tin lời của ta thì tự mình tìm người khác đi a, ta lại không có cầu ngươi tới cửa!”

“Tính tình ghê gớm thật, thực không hiểu Tịch Băng Toàn nhìn trúng ngươi ở điểm nào, ai!”
Ngạch! Ngự Thiên Dung hai tay nắm chặt thành quyền, người này đến là để mắng người sao?
“Phu nhân —— “
Ba người Triển Cảnh, Phượng Hoa và Trì Dương đồng thời xuất hiện.
Ba người nhìn thấy Bùi Nhược Thần đều sửng sốt, bọn họ còn tưởng rằng có người xông vào đâu!
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Người đã đi rồi, Liễu Quân Thư đã trở lại, hắn đã xuống tay với Tịch Băng Toàn.

Trì Dương, ngươi đi nói với Hạ Duyệt, lập tức cho người ta đi hỏi thăm tin tức, nhìn xem Tịch Băng Toàn có phải thật sự đã xảy ra chuyện gì hay không, tốt nhất nên hỏi thăm cẩn thận một chút.”
Trì Dương gật gật đầu rời đi.
Phượng Hoa mặt nhăn mày nhíu, không nói lời nào xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Ngự Thiên Dung gọi lại, “Phượng Hoa, ngươi đừng đi, hai ngày này ngươi phụ trách bảo hộ ta, Triển Cảnh tiếp tục bảo hộ Duệ Nhi, để tránh người có âm mưu hãm hại Duệ Nhi.”
“Phu nhân, bảo hộ ngươi rất phiền toái, để ta đi bảo hộ thiếu gia, để Triển Cảnh phụ trách bảo hộ ngươi thì tốt hơn.” Phượng Hoa lãnh đạm nói một câu, không đợi Ngự Thiên Dung trả lời liền ly khai.
Ôi chao? Hắn làm sao vậy? Đang êm đẹp sao lại cảm thấy hắn tức giận a?
Triển Cảnh nhìn thoáng qua Bùi Nhược Thần, “Phu nhân, ta ra ngoài người, có chuyện gì ngươi cứ gọi ta.”
Uy ——
Ngự Thiên Dung rất muốn hỏi một câu, các ngươi bị làm sao vậy?
Bùi Nhược Thần lạnh nhạt ngồi xuống, nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, như có chút suy nghĩ nói: “Xem ra hộ vệ của ngươi không hoan nghênh ta a!”
A? Có sao? Ngự Thiên Dung thực không biết, tên Bùi Nhược Thần này cũng không đắc tội nàng chỗ nào a.

Quên đi, tùy tiện bọn họ đi, dù sao nàng cũng không thích hắn, “Đúng rồi, ngươi làm sao biết Liễu Quân Thư tới giết ta?”
“Đúng dịp, ta chỉ là nghe nói ngươi đã trở lại, cố ý đến xem ngươi đã hoàn thành lễ vật của ta chưa!”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, rõ ràng không tin lời hắn, “Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Hứ, được vậy thì ngươi đã trúng độc đắc rồi.”
“Trúng độc đắc?” Bùi Nhược Thần nghi hoặc nhìn nàng.

Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Ý ta nói là vận khí của ngươi tốt lắm a!”
“Sai rồi, phải nói là vận khí của ngươi tốt, bằng không, ngươi không chừng đã chết trong tay Liễu Quân Thư.”
“Hừ, ta cũng không cho rằng hắn sẽ thật sự giết ta, chỉ là muốn uy hiếp ta mà thôi.”
“Mẫu thân ——” ngoài cửa truyền đến thanh âm kinh hỉ của Duệ Nhi, nhưng khi nhìn thấy Bùi Nhược Thần, Duệ Nhi có chút ngẩn ngơ.
Ngự Thiên Dung vẫy tay, “Duệ Nhi, lại đây đi!”
“Mẫu thân—— “
“Phải gọi là mẹ nha!” Ngự Thiên Dung cười tủm tỉm nhìn hắn, nhắc nhở.
Duệ Nhi ngượng ngùng nhìn Ngự Thiên Dung nói: “Mẫu… Mẹ, sư phụ nói ta hẳn là nên gọi là mẫu thân, bởi vì mọi người đều gọi như thế.”
“Đừng để ý đến hắn, mẹ nói là đúng rồi, mẹ thích được gọi là mẹ, mẫu thân nghe rất già, chẳng lẽ Duệ Nhi cho rằng mẹ rất già? Rất khó coi?”
Duệ Nhi vội vàng lắc đầu, “Không có, mẹ còn đẹp lắm a!”
“Bởi vậy, phải gọi là mẹ, những người khác gọi mẫu thân là vì bọn họ không hiểu đạo lý này.

Về sau phải tiếp tục gọi là mẹ, nhớ chưa?”
“Dạ.” Duệ Nhi chớp mắt gật gật đầu, sư phó và mẫu thân nói không giống nhau a, ai, sao trước kia mẫu thân không nói như vậy a? Quên đi, nếu mẫu thân thích nghe, vậy hắn liền gọi vậy đi!
Bùi Nhược Thần như có chút suy nghĩ đánh giá Ngự Thiên Dung.


Hắn chưa nghe qua cách gọi ‘mẹ’ thay cho mẫu thân, chẳng lẽ là tiếng địa phương ở một nơi nào đó? Nhưng là, chẳng phải Ngự Thiên Dung là người kinh thành sao? Hoặc là… Cái đó và việc nàng mất trí nhớ có liên quan?
“Ừm, Bùi Nhược Thần, chờ tay ta tốt lên, lập tức sẽ vẽ cho ngươi, bất quá, ta không thu tiền mặt… Ách, là hiện ngân, ngươi giúp ta làm một chuyện là được.”
“Nói thử xem.”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Duệ Nhi một cái, “Ta vốn tính trở về sẽ dẫn Duệ Nhi đi dạo phố, bất quá, trước mắt ta không thể đi, lại vừa phải vẽ gấp tranh cho ngươi, tạm thời cũng không rảnh dẫn Duệ Nhi đi dạo phố.

Để bồi thường, ngươi thay ta dẫn Duệ Nhi đi dạo phố, hắn thích cái gì thì ngươi mua cho hắn, hắn tưởng chơi cái gì thì ngươi chơi với hắn…”
A? Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn sang Duệ Nhi, phát hiện tiểu tử kia cũng ngây người, bất quá, trong mắt vẫn có một chút chờ mong, lại nhìn sang Ngự Thiên Dung, nhưng không phát hiện được cái gì, chỉ thấy trên mặt nàng thản nhiên ý cười, tựa hồ nàng chỉ đơn thuần vì muốn bồi thường cho Duệ Nhi.

Trầm mặc hồi lâu, Bùi Nhược Thần rốt cục gật gật đầu, “Được rồi, ta sẽ gọi mẫu thân cùng đi.”
“Được, chỉ cần ngươi đi, về phần kêu ai cùng đi đều được.”
“Vậy, sáng mai ta tới đón hắn.”