“Phu nhân chẳng lẽ là sợ đắng?” Triển Cảnh nhìn bỗng nhiên có hiểu ra, nhịn không được khẽ cười rộ lên, “Phu nhân, ngươi thật đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn!”
Ngự Thiên Dung bất mãn nhìn hắn một cái, “Hừ, đem lại đây, ta uống là được chứ gì.”
Triển Cảnh lắc đầu đem bát thuốc qua, “Phu nhân, yên tâm uống đi, ta đã sớm chuẩn bị nước đường, còn có kẹo ngọt, ngươi uống thuốc xong là có thể lập tức ăn.”
Sắc mặt Ngự Thiên Dung hơi đỏ lên, quay đầu đi, “Ai nói ta sợ đắng!” Bưng lên chén thuốc uống một hơi cạn sạch, bất quá, lập tức bưng chén nước đường uống ừng ực.
Một chút động tác liền tiết lộ tâm tư của nàng.
Triển Cảnh nhìn không khỏi mỉm cười, phu nhân cũng có lúc thật bướng bỉnh!
Nước đường làm phai vị đắng trong miệng, Ngự Thiên Dung thở phào một hơi, thuốc này thật sự rất đắng!
“Phu nhân, ăn thử món bánh này đi, nghe nói ăn ngon, là làm từ đậu đỏ.” Triển Cảnh hợp thời đưa qua một khối bánh đậu đỏ cho nàng.
Ngự Thiên Dung há mồm cắn một miếng, ngọt mà không ngấy, hương vị rất tuyệt a!
“Phu nhân —— “
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Hạ Duyệt vội vã tiến vào, vừa vặn nhìn thấy Triển Cảnh đang đút bánh cho Ngự Thiên Dung, cước bộ dừng lại một chút, cười gượng, “Ách, ngượng ngùng, quấy rầy! Bất quá, chuyện rất khẩn cấp, nên nói chính sự trước đi!”
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
“Phu nhân, ngươi không phải bảo ta phái người truyền tin cho Tịch Băng Toàn sao, người chỗ ta còn chưa đi thì ta đã thu được bồ câu đưa tin của hắn.” Hạ Duyệt nói xong đưa cho Ngự Thiên Dung một tờ giấy.
Ngự Thiên Dung nhận lấy tờ giấy, mở ra xem, bên trong chỉ có một hàng chữ: cẩn thận Hộ Quốc tướng quân!
“Phu nhân, xem ra Tịch Băng Toàn đã phát hiện Liễu Quân Thư không ổn, chúng ta có còn cần —— “
“Ngươi lấy bồ câu gửi tin cho hắn là được, như vậy có vẻ an toàn hơn!”
Hạ Duyệt gật gật đầu, “Vâng, phu nhân.
Vậy còn Hộ Quốc tướng quân —— “
“Phượng Hoa không phải đang rất rảnh rỗi sao? Cho hắn đi theo dõi đi, có gì khác thường thì bảo hắn tự làm chủ tự xử lý, nếu có phiền toái lớn thì mấy người các ngươi cứ tự thương lượng mà làm!”
Hạ Duyệt ngây ngốc nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi xem chúng ta là cái gì a?”
“Hộ vệ a, bảo hộ ta không phải là chức trách các ngươi sao? Tất cả những chuyện liên quan đến vấn đề an toàn của ta đương nhiên đều phải giao cho các ngươi a! Hơn nữa, ta hiện tại là người bị thương, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng a!”
Hạ Duyệt ngơ ngác nhìn sang Triển Cảnh, Triển Cảnh ôn hòa cười cười, “Chúng ta nghe lời phu nhân đi!”
Ôi chao?
“Nga, thật ngại quá, ta đã nói xong chính sự, các ngươi tiếp tục!” Hạ Duyệt bỗng nhiên nhớ tới hai người nọ vừa mới còn thực ấm áp, vội vàng chuẩn bị chạy lấy người.
“Khoan đã!” Ngự Thiên Dung kêu hắn lại, “Hạ Duyệt, ngươi phải dụng tâm chú ý cửa hàng chúng ta, Nam Cung Tẫn lần trước tưởng nửa đường bắt cóc bị thất bại, còn bị ta chỉnh một lần, lúc này không chừng sẽ xuống tay ở chỗ khác, ta nghĩ, con người ta, trừ bỏ người, chính là sinh ý.”
“Phu nhân yên tâm, ta sẽ cẩn thận!”
Sau khi Hạ Duyệt rời khỏi, Ngự Thiên Dung lại quay sang nói với Triển Cảnh: “Triển Cảnh, ngươi đi mời Vô Thần Bà Bà đến một chuyến, nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với nàng.”
“Vâng.”
…
“Ngự phu nhân!”
Ngự Thiên Dung khiếp sợ nhìn lên, thấy Liễu Quân Thư xuất hiện trước mặt mình, “Ngươi —— “
Khuôn mặt Liễu Quân Thư trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng, “Nay, ngươi đã hoàn toàn là Ngự phu nhân, chuyện với Nam Cung tựa hồ thật sự không có cơ hội.”
“Ngươi chừng nào thì rời Tịch phủ?”
“Sau khi ngươi đi khỏi không lâu.” Liễu Quân Thư lạnh lùng nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi làm sao biết ta muốn xuống tay với Tịch Băng Toàn, ta hẳn là rất cẩn thận che dấu mục đích của mình mới phải.”
Ngự Thiên Dung đồng dạng mắt lạnh nhìn hắn, “Đã biết thì thế nào, còn không phải không kịp.”
“Đúng vậy, bởi vì ta xuống tay trước thời gian dự tính, lúc này, Tịch Băng Toàn hẳn là không còn tinh lực chỉ huy người của hắn làm việc!”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn Liễu Quân Thư, “Ngươi hạ độc hắn?”
Liễu Quân Thư lắc đầu, lại gật gật đầu.
Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, “Ngươi mua chuộc người bên cạnh hắn, hạ độc hắn!”
“Ngươi chẳng phải là không muốn có quan hệ gì với hắn sao? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ cảm tạ ta, nếu nói Nam Cung từng thương tổn ngươi, như vậy, Tịch Băng Toàn làm sao chưa từng thương tổn đến ngươi? Nếu không, ngươi sao có thể rời đi hắn?”
“Chuyện của ta không cần ngươi tới quản!”
Liễu Quân Thư lắc đầu, “Ta không muốn quản, chính là không quen nhìn thái độ ngươi đối đãi Nam Cung mà thôi.
Đồng dạng là người thương tổn ngươi, ngươi lại thiên vị Tịch Băng Toàn, còn với Nam Cung thì rất hà khắc.”
“Hừ, đối tốt với ai, không tốt với ai, đều là tự do của ta, ngươi không có tư cách hỏi đến!”
Liễu Quân Thư lạnh lùng đảo mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Vì hắn, ngươi thậm chí không tiếc làm cho bản thân trúng độc, ngươi cứu Tịch lão tổ, không chỉ vì trả ân tình, mà là vì Tịch lão tổ có một đứa cháu là Tịch Băng Toàn! Bởi vì Tịch Băng Toàn, ngươi mới cho dù bỏ mặc bản thân cũng phải bảo trụ Tịch lão tổ! Hừ, nữ nhân như ngươi, thật đúng là khiến người ta phải ghé mắt.”
“Làm sao ngươi biết?” Ngự Thiên Dung nhíu mày.
Liễu Quân Thư mỉm cười, “Ta nghe bọn họ nói chuyện, cũng thừa dịp ngươi rời đi khiến Tịch Băng Toàn thất thần mà xuống tay trước.
Vì thế, ta hẳn là nên cảm tạ ngươi, dù sao, nếu không có ngươi, muốn khiến người như Tịch Băng Toàn thả lỏng cảnh giác, thật đúng là không dễ dàng đâu!”
Ngự Thiên Dung khẽ híp mắt nhìn Liễu Quân Thư, nam nhân này, kể từ lúc bắt đầu, đều chưa để cho nàng thư thái bao giờ!