Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 164: Trúng Độc






Thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung không ổn, Vô Thần Bà Bà nghi hoặc hỏi: “Nha đầu, ngươi làm sao vậy?”
“Ta nghe được có người nói chuyện!”
Vô Thần Bà Bà nhíu mày, “Nói cái gì?”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Hắn là nhắc nhở ta, mấy con hồng lang đó là màn giải trí thứ nhất mà hắn an bài cho chúng ta, kế tiếp chúng ta sẽ gặp đến nhiều màn giải trí còn thú vị hơn.”
Hàn Minh lườm nàng, “Ngươi thật đúng là nhàn nhã.”
“Đúng vậy, nếu không có các ngươi, ta hiện tại đạ gục xuống, bất quá, con người của ta thích lạc quan đánh giá sự tình, bên cạnh ta không phải còn có các ngươi sao, cho nên ta có thể thả lỏng tâm tình một chút a!”
Vô Thần Bà Bà nhìn sang Hàn Minh, “Trước kia khi ngươi diễn trò cũng là ở nửa đường thu được chỉ dẫn sao?”
“Ôi chao, chưa từng có a!”
Ngự Thiên Dung thở dài, “Xem ra, đối phương chính là đặc biệt chuẩn bị cho ta!”
Hàn Minh nhìn Ngự Thiên Dung, thấp giọng oán giận: “Ngươi thật đúng là sát tinh!”

Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Không có biện pháp a, người ta muốn hận ta, chẳng lẽ ta phải đi cầu người khác đừng hận sao?” Ai, cái thân này đúng là không bớt việc a! Ngự Thiên Dung trước kia rốt cuộc trêu chọc bao nhiêu người? Mà làm sao trêu chọc được vậy!
Vô Thần Bà Bà liếc mắt đánh giá tình hình chung quanh, nhìn Hàn Minh nói: “Tiểu tử, ngươi cõng Tịch lão tổ, chúng ta đi!”
Hàn Minh nhận mệnh làm cu li, cõng Tịch lão tổ đi từng bước một lên phía trước.
“Nha đầu.” Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn sang Vô Thần Bà Bà, lại phát hiện Vô Thần Bà Bà căn bản không có mở miệng.
Bên tai lại truyền đến giọng nói của Vô Thần Bà Bà, “Nha đầu, ta là dùng mật âm công nói chuyện với ngươi, ngươi chỉ cần nghe là được.

Người kia đang ở rất gần chúng ta, bất quá, người nọ thực nhàn nhã, không giống chúng ta đều kiệt sức.

Cho nên, tạm thời chúng ta không thể giáp mặt xung đột với hắn, phần dược còn lại của ngươi hãy để dành để đối phó hắn! Những nguy hiểm khác cứ giao cho hai người chúng ta xử lý.”
Đang ở rất gần? Xem ra hắn thực nhàn, cư nhiên nhàm chán đến xem mình diễn.

Đưa tay đấm đấm vào đùi, mỏi quá, nàng hiện tại căn bản không còn hơi sức để cõng Tịch lão tổ, toàn dựa vào Hàn Minh và Vô Thần Bà Bà.

Người có võ công thật là khỏe a!
“Nhìn kìa, tiểu viện!” Hàn Minh đột nhiên kinh hỉ hô lên.
Ngự Thiên Dung nhìn sang, phía trước thực sự có một tiểu viện, bất quá, sao lại có cảm giác đây là điềm xấu?
Vô Thần Bà Bà ngăn Hàn Minh lại, “Tiểu tử, ngươi từng đi vào nơi đó chưa?”
Hàn Minh lắc đầu, “Chưa.


Trước đây từng có người đến được đây, nhưng đã bị giết.”
“Như vậy, trong tiểu viện kia còn có thứ không tưởng tượng được đang chờ chúng ta.”
“Kia —— chúng ta không đi vào sao?” Hàn Minh đã nhìn thấy mục tiêu ngay trước mắt, nếu phải buông tha, thì tuyệt đối không cam lòng.
Vô Thần Bà Bà lắc đầu, “Đương nhiên không phải, chỉ là phải nghĩ nên đi vào như thế nào.” Dứt lời, bà tung ra một chưởng vào đại môn của tiểu viện, phịch một tiếng, cửa gỗ kẽo kẹt ngã gục xuống.
Cửa gỗ vừa ngã xuống, trong phòng bỗng nhiên bay ra một đám gì đó đông nghìn nghịt, Vô Thần Bà Bà kinh hô một tiếng, “Ong độc! Nha đầu, lại gần tiểu tử kia!”
Hàn Minh khẽ há mồm, nhưng còn chưa nói được gì, thân thể hắn bỗng nhiên đi vọt lên phía trước vài bước, đẩy ngã Ngự Thiên Dung ra sau, Vô Thần Bà Bà giận dữ hét lên, “Tiểu tử, ngươi làm gì!”
Bùm ——
Hàn Minh thẳng tắp ngã xuống, Tịch lão tổ ở trên lưng cũng ngã xuống mặt đất, Ngự Thiên Dung hoảng sợ chạy tới đỡ bà lên, ngay cả cánh tay bị ong độc cắn cũng không màng.
Vô Thần Bà Bà chưởng phong như đao kiếm, chạm đến đâu, ong độc mất mạng ngã xuống, không bay lên nổi, nhưng đám này đi, lại một đám xông tới, ước chừng làm tiêu hao năm phần nội lực của bà.
Đợi cho đến khi không còn ong độc bay ra, bà bước tới xem xét mới phát hiện Hàn Minh cư nhiên bị trúng ám khí, bắp đùi xanh tím một mảnh.


Vô Thần Bà Bà dùng nội lực bức ra độc châm trong chân hắn, Ngự Thiên Dung cho hắn ăn một viên giải độc đan.

Hàn Minh lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được bắp đùi đau đớn, không khỏi chửi nhỏ một tiếng, “Mẹ nó, cư nhiên dùng ám khí.”
Vô Thần Bà Bà nhìn về phía trong tiểu viện, “Xem ra bên trong hung hiểm còn lớn hơn nữa.” Còn chưa vào được đến cửa liền tiêu hao một nửa nội lực của bà , lại bị thương Hàn Minh, “Nha đầu, thương thế của ngươi…” Xé mở cổ tay áo, Vô Thần Bà Bà thấy khối bầm tím trên cánh tay Ngự Thiên Dung, nhíu mày, “Nha đầu, trên người có mang theo Giải Độc Đan của Độc Quái lão nhân không?”
“Vốn có mang theo, bất quá, không biết còn ở trên người không, chỉ sợ đã bị bọn họ lục lọi.”
“Ăn trước một viên giải độc đi!”
Ngự Thiên Dung thấy sắc mặt bà không tốt, không khỏi hỏi, “Độc này rất lợi hại sao?”
Vô Thần Bà Bà gật gật đầu, “Đây là ong độc trong âm sơn, độc này tính hàn, tách dụng nhanh, làm cho người ta tay chân mệt mỏi, choáng váng, trong vòng hai ngày sẽ bị tay chân tê liệt.”
Cái gì! Ngự Thiên Dung nghe vậy biến sắc, nhìn sang Tịch lão tổ bên cạnh, bà cũng bị cắn, lấy ra bình sứ giấu Giải Độc Đan, bi ai phát hiện cư nhiên chỉ có một viên! Vô Thần Bà Bà cũng ngây ngẩn cả người, này cũng quá…