Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 159: Rừng Hoang






Vô Thần Bà Bà lắng nghe động tĩnh phía trước một hồi, nhẹ giọng nói: “Nha đầu, ta có thể giúp ngươi cứu bà ấy, bất quá nhiệm vụ dẫn đi ra ngoài liền giao cho ngươi.”
“Được! Cám ơn bà bà.”
Vừa dứt lời, Ngự Thiên Dung nhìn thấy vài đạo ngân quang hiện lên, mấy tên thủ vệ phía trước liền im ắng ngã xuống.
“Tịch lão tổ!”
Tịch lão tổ thấy Ngự Thiên Dung, đầu tiên là cả kinh, lập tức vui vẻ, “Ngự cô nương, sao ngươi lại tới đây?”
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi!” Ngự Thiên Dung nâng Tịch lão tổ dậy liền đi theo bọn Hàn Minh.
Bốn người cùng nhau đi qua một đường hầm dài cong cong vẹo vẹo, nửa canh giờ sau, Hàn Minh mới mở miệng nói: “Đến.” Tung một chưởng lên cánh cửa đá, cửa đá ầm ầm rền vang mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào mặt, khiến Ngự Thiên Dung không khỏi rùng mình.
Đi qua cửa đá, Hàn Minh đứng ở lối ra nói, “Đây là điểm bắt đầu, chúng ta đã đi thử nhiều lần đều thất bại.”
Nhờ ánh sáng của dạ minh châu, Ngự Thiên Dung có thể thấy xung mình đều là một lùm cỏ thấp, đá sỏi trải rộng, nhìn không thấy cuối, gió đêm đánh úp lại, cảm giác như ở trong một rừng núi hoang.

“Chúng ta trước hết đi xa một thêm ít, nếu ở đây rất dễ bị bọn họ đuổi theo.” Hàn Minh mở miệng nói.
Ngự Thiên Dung nhìn sang Tịch lão tổ, mái tóc bạc như lóe lên vài điểm ngân quang, tỏ rõ bà là người từng trải qua nhiều phong sương.

Lúc này, khuôn mặt Tịch lão tổ tuyệt không có một chút kích động, bà lão này hẳn đã vì Tịch gia mà trả giá tinh lực cả đời! Vì Tịch Băng Toàn bà cũng đã trả giá rất nhiều… Lẳng lặng cởi xuống áo choàng trên người, khoác lên người Tịch lão tổ, “Lão tổ, ban đêm gió lạnh, bà ráng chịu một chút, chúng ta phải tìm cho được đường ra.”
Tịch lão tổ vỗ vỗ tay nàng, “Ngự cô nương, ngươi không cần lo, ta hiểu được, đi thôi!”
Bốn người nương theo ánh sáng của dạ minh châu đi trong đêm tối, Hàn Minh dựa vào vài lần kinh nghiệm trước đi đầu dẫn đường, Ngự Thiên Dung đỡ Tịch lão tổ đi ở giữa, Vô Thần Bà Bà cản phía sau.
Không biết qua bao lâu, Ngự Thiên Dung cảm giác chân mình bắt đầu nhức mỏi, ánh trăng đã lên cao, nhưng không khí chung quanh vẫn rất lạnh, thậm chí cảm giác càng lúc càng thêm rét buốt.
“Nha đầu, chúng ta dựa vào gốc cây nghỉ ngơi đến bình minh rồi lại đi đi!” Vô Thần Bà Bà bỗng nhiên mở miệng nói, “Dù sao đi cũng đủ xa, đêm nay phỏng chừng bọn họ cũng không phát hiện, ngày mai cho dù phát hiện, bọn họ cũng không có khả năng lập tức đuổi theo chúng ta.”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, Tịch lão tổ bên cạnh tuy rằng hết sức che dấu hơi thở của mình, bất quá nàng vẫn cảm giác được Tịch lão tổ hô hấp càng lúc càng dồn dập, nàng tuổi còn trẻ mà còn cảm thấy mệt mỏi, huống chi là một lão nhân gia.
Hàn Minh xoay người leo lên cây, chọn cành lớn nhất chuẩn bị nghỉ ngơi, dạ minh châu treo ở trước ngực hắn, ánh sáng vừa đủ chiếu sáng chỗ của cả bốn người.
Ngự Thiên Dung cẩn thận gom một ít cành lá trải trên mặt đất cho Tịch lão tổ, Tịch lão tổ đấm đấm thắt lưng của mình, thầm than mình quả nhiên là già đi, đi chưa được nửa ngày đã mệt muốn chết!
“Lão tổ, bà ngủ một lát đi!”
“Được, Ngự cô nương, ngươi còn chưa nói với ta là làm sao ngươi biết ta bị bắt?”
“Đúng dịp mà thôi, ta cũng bị bọn họ bắt đến địa lao, nghe Hàn công tử nói bà cũng bị bắt, cho nên định lúc trốn ra thử nhìn xem có thể tìm được bà không, không ngời vận khí của ta thật đúng là không tệ!”
Tịch lão tổ mày nhíu chặt, “Ngay cả ngươi cũng bị bắt? Bọn họ thật đúng là trăm phương ngàn kế muốn Tịch gia khuất phục!”
“Không sao, chúng ta bỏ trốn sẽ làm cho kế hoạch bọn họ thất bại.”

Tịch lão tổ thở dài một tiếng, “Ngự cô nương, nói đi nói lại cũng là Băng Toàn nhà ta làm phiền ngươi a! Ngươi đừng…”
“Lão tổ nói sai rồi, kẻ địch muốn làm cái gì, Băng Toàn sao có thể khống chế, muốn trách cũng chỉ có thể trách kẻ địch rất ti bỉ, sao có thể trách hắn a.”

Ban đêm qua đi chính là bình minh.

Khi bình minh vừa đến, Ngự Thiên Dung bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình: bốn phía đều là đá phủ rêu xanh, bụi gai trải rộng, mênh mông vô bờ… Tuy rằng xanh mượt một mảnh, lại không cảm giác được nửa phần nhân khí.

Nơi đây như là một góc khuất bị thế giới lãng quên và phỉ nhổ, chỉ bị ngăn bởi một bức tường, tường trong u ám, tường ngoài tiêu điều.

Thỉnh thoảng có gió lạnh nhè nhẹ thổi gần đây, ma sát cành cây tạo ra tiếng “Ô… Ô…” sầu não, thổi bay lá khô và bùi đất, phiêu đãng giữa không trung, tràn ngập toàn bộ khu rừng hoang, hỗn loạn khô cạn.


Mùi ẩm mốc thẩm thấu vào người bọn họ, sinh ra một loại áp lực vô hình.
“Đây là khu rừng hoang mà ta nói.” Hàn Minh nhảy xuống cây, đứng bên cạnh giải thích, “Không có gì bí ẩn hoặc là quỷ quái dọa người, chỉ là một rừng cây thấp mênh mông vô bờ, hơn nữa, bên trong những tán cây đó có rất nhiều độc xà thường lui tới…”
Độc xà? Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày, nếu dược trên người nàng không phải bị lấy đi, thì vẫn là dư dả để đối phó bọn độc vật đó! Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung nhìn sang Hàn Minh, “Ngươi đã đi qua mấy lần, vì sao không bị gì hết?”
Hàn Minh đắc ý cười, lấy ra viên dạ minh châu, “Viên dạ minh châu này của ta không chỉ biết tỏa sáng giữa ban đêm, mà còn có thể phòng cả trăm loại độc, trong vòng ba thước, độc vật cũng không dám tới gần.”
“Vậy sao chỉ còn lại các ngươi? Ngươi không thể cứu những người khác sao?”
Hàn Minh bĩu môi, “Không phải ta không cứu, mà là bọn hắn bụng dạ khó lường, còn chưa chạy thoát đã nghĩ kế muốn đoạt bảo châu của ta.

Ngươi nói, trong tình huống như vậy, ta có tất yếu phải cứu bọn hắn sao!”