Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 157: Mục Đích






Sau khi gã hoàng sam nhân rời khỏi, Ngự Thiên Dung đưa tay sờ sờ bên trong áo… Rỗng tuếch! Đồ xấu xa, cư nhiên lấy hết mê dược của nàng, đáng giận! Tiếp tục lục lọi —— Ngự Thiên Dung mỉm cười, cũng may, còn sót lại một món tuyệt bảo bối.

Ngự Thiên Dung thành thành thật thật ngồi trong địa lao đợi mặt trời lặn, chỉ cần mặt trời lặn liền có thể gặp chủ tử bọn họ.

Vậy cũng tốt, nếu không gặp lão đại, nàng làm sao biết mục đích của đối phương là cái gì đâu!
Cơm trưa đưa tới, tuy không phải thực tinh xảo nhưng cũng không có vẻ ngược đãi nàng, nên nàng vẫn như trước ăn uống thực tự đắc.

Thân thể là tài liệu để chiến đấu a!
Ngự Thiên Dung cứ thể trải qua một ngày ăn no ngủ kĩ.

Đến khi mặt trời rốt cục ngã về tây, gã hoàng sam nhân một lần nữa xuất hiện, thấy nàng thần thái sáng láng tựa hồ có chút kinh ngạc, bất quá cũng chỉ là một tí cảm xúc trong mắt mà thôi, hai người bọn họ vẫn che mặt, như thể không có mặt mũi gặp người.

“Ngự phu nhân, mời đi theo chúng ta một chuyến.”
Ngự Thiên Dung chậm rãi đứng lên, động tác tao nhã, tuyệt không giống phạm nhân bị bắt, ngược lại càng giống một vị khách, “Đi thôi.”
Gã hoàng sam nhân lấy ra một khối vải đen: “Ngự phu nhân, mời ngươi bịt mắt.”
Ngự Thiên Dung mỉa mai nhìn bọn họ, lấy khối vải đen tự giác bịt kín hai mắt mình, “Như vậy đã được chưa? Nếu sợ ta nhớ hang ổ của các ngươi, sau này sẽ báo thù, thì ngay từ đầu đừng trêu chọc ta.”
Ánh mắt gã hoàng sam nhân khẽ trầm xuống, tựa hồ thực khó chịu, bất quá, biểu tình này chỉ có Hàn Minh thấy, Ngự Thiên Dung bịt mắt nên không biết.
“Ngự phu nhân, mời ngươi nắm lấy kiếm của ta, ta dẫn đường!” Một trong hai gã hoàng sam nhân đưa phần chuôi kiếm của mình cho Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung thản nhiên nắm lấy, khe khẽ thở dài: “Xúc cảm khá tốt, xem ra là một thanh kiếm không đến nỗi tệ.”
Thân kiếm rõ ràng run lên, Ngự Thiên Dung khóe miệng mỉm cười, “Đi thôi!”
Gã hoàng sam nhân dẫn Ngự Thiên Dung rời khỏi địa lao.

Sau khi nàng rời khỏi, Hàn Minh nhìn sang Vô Thần Bà Bà, “Muốn cá cược một phen không?”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Vô Thần Bà Bà rốt cục lộ ra một tia sắc thái khác thường, “Có gì hay mà đánh cược?”
Hàn Minh ha ha cười, “Bà là một lão thái bà, còn ta là một người trẻ tuổi nha, đến ta mà còn muốn đánh cuộc, bà thì sợ cái gì mà không dám thử?”

Gã hoàng sam nhân đưa Ngự Thiên Dung đi qua một đoạn đường rất dài mới vào một căn phòng, đóng cửa lại xong mới cho Ngự Thiên Dung kéo khối vải xuống.
Mở mắt ra, cái mà Ngự Thiên Dung thấy là gian nhà gỗ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, bài trí trong phòng rất đơn giản, một cái giường gỗ, một cái bàn trà, và hai chiếc ghế.
“Ngự phu nhân chờ, chủ nhân sẽ đi ra.”
Gã hoàng sam nhân lui ra ngoài đóng cửa gỗ, Ngự Thiên Dung nhún nhún vai ngồi xuống cạnh bàn trà, tự mình châm trà phẩm trà.


Nhà gỗ tuy rằng thực bình thường, nhưng trà thực không kém a! Hương khí nhẹ nhàng tươi mát hợp lòng người, hương thơm còn lắng đọng trong miệng…
“Ngự phu nhân thật sự là nhàn nhã a!” Một giọng nói khàn khàn đánh gãy Ngự Thiên Dung phẩm trà, cùng với tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt Ngự Thiên Dung.
Người này cao chừng một thước chín, dáng người vĩ ngạn, khiến người ta có một cảm giác bị áp bách, vừa bối rối lại bất giác khiến người ta thả lỏng.

Ngự Thiên Dung vừa thấy dáng người liền đoán hắn có phải là một mĩ nam không, đáng tiếc, vị bạch y nhân này, mặt che hắc sa, không cho nàng xem.
“Ta có thể nhàn nhã như thế, còn không phải nhờ phúc của các hạ.”
“Ha ha, có phải Ngự phu nhân không vừa lòng với an bài của ta?” Bạch y nhân tao nhã ngồi xuống chiếc ghế còn lại bên cạnh bàn trà, tự mình rót một ly trà.
Ngự Thiên Dung thấy vậy mỉm cười, “Các hạ thực tự tin a, cũng không sợ ta đến trước, hạ độc trong ly trà.”
“Ha ha, nói đùa, tại hạ tin tưởng Ngự phu nhân không phải là loại nữ nhân ngu ngốc lấy đá đập chân mình.”
Hừ, Ngự Thiên Dung khinh thường nhìn hắn, “Sợ là ngươi đã biết bảo bối trên người ta bị người của ngươi cướp sạch đi!”
“Nha, xem ra Ngự phu nhân thực tức giận người của ta đã tự chủ trương tịch thu đồ vật của ngươi a, chuyện này dễ thôi, lát nữa ta sẽ ra lệnh cho bọn hắn trả lại cho ngươi.

Ngự phu nhân cứ việc yên tâm, tại hạ tuy rằng bất tài, bất quá, chút này nọ này cũng không hiếm lạ.”
Hứ, nói thì nghe hay lắm! Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi, “Được rồi, đừng nhiều lời vô nghĩa, không biết các hạ bắt ta tới nơi này là có mục đích gì?”

“Nếu tại hạ nói là ngưỡng mộ Ngự phu nhân, muốn mời Ngự phu nhân đến làm khách một đoạn thời gian —— “
“Nếu ta là đồ ngốc, ta có lẽ sẽ tin lời ngươi nói.”
Người áo trắng chưng hửng, lập tức cười rộ lên, “Có cá tính, không hổ là nữ nhân được Tiêu Dao Hầu nhìn trúng!”
“Ngươi muốn lợi dụng ta đối phó Tịch Băng Toàn?”
“Ngự phu nhân cảm thấy được không?”
Ngự Thiên Dung cười lạnh, “Chuyên này ta cũng không biết, phải xem thái độ của Tịch Băng Toàn.”
“Nói như vậy, Ngự phu nhân cũng không tin tưởng vào địa vị của mình trong lòng Tiêu Dao Hầu?”
Thản nhiên liếc hắn một cái, Ngự Thiên Dung khẽ hớp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Sự tự tin của ta chưa bao giờ đặt ở người khác, ta tin tưởng chính là năng lực của bản thân.”
“Lời này thật hay! Ngự phu nhân, nếu ngươi bỏ Tiêu Dao Hầu, ta thực có chút mong mỏi thu ngươi làm người của ta!”
“Đáng tiếc, mặc kệ có hắn hay không, ta cũng không muốn có bất cứ hợp tác quan hệ nào với ngươi!”