Tịch Băng Toàn ngồi trong thư phòng xem một ít văn kiện, giữa chừng bị tiếng đập cửa cắt ngang, “Vào đi.”
Một người ăn mặc như gã sai vặt đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói khẽ vào tai Tịch Băng Toàn: “Công tử, Ngự phu nhân sắp đi.”
“Ừm, ta đã biết, ngươi phái bốn người âm thầm bảo hộ nàng, đưa nàng trở lại nhà ở Ly Quốc.”
“Vâng, công tử.” Gã sai vặt nhìn hắn một cái, lại do dự hỏi: “Công tử, còn chuyện đồn đãi kia —— “
Tịch Băng Toàn phất phất tay ngắt lời hắn, “Chuyện này ta sẽ xử lý, ngươi đi đi!”
“Vâng, công tử!”
…
Trong Thiên viện, Ngự Thiên Dung đã cho người thu dọn ổn thỏa, chỉ chờ chạy lấy người, kỳ thật cũng không hành lý gì nhiều, đại đa số đồ dùng đều là do Tịch Băng Toàn chuẩn bị sẵn, nay nàng phải đi, chỉ mượn mấy bộ bộ quần áo để tắm rửa cùng vài món đồ tùy thân mà thôi.
Đồ đạc của Trì Dương lại càng ít, bất quá, hắn phải phụ trách cõng Phượng Hoa lên xe ngựa.
Lam Tĩnh Phong có chút tiếc nuối liếc nhìn Tịch phủ: đáng tiếc, hắn vốn muốn xem một màn kịch hấp dẫn, ai biết nửa đường thì dở dang, ai, đều là do tên Tịch Băng Toàn kia không hiểu phong tình a!
Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Sư huynh, xem ra rất luyến tiếc đi a, vậy lưu lại đi, ta nghĩ Tịch phủ có thêm đại phu cũng không có gì to tát lắm.”
“Ha ha, nào có.”
Ngự Thiên Dung giúp Trì Dương mang hành lý, “Trì Dương, cẩn thận một chút.”
Phượng Hoa được người khác cõng, thấy Ngự Thiên Dung bộ dạng cẩn cẩn thận thận, không khỏi nhếch mép nói, “Phu nhân, ngươi xem ta là tàn phế a?”
“Câm miệng ngươi lại! Miệng chó không thể phun ra ngà voi, bị thương thì ngồi yên dưỡng thương cho ta đi!”
Phượng Hoa trợn trắng mắt với ông trời, phu nhân của bọn họ thật sự là một chút cũng không ôn nhu nhàn thục.
Không biết tương lai ai dám lấy! Triển Cảnh sao? Ai, tên đáng thương! Yêu phải nữ nhân không ôn nhu như vậy!
Không cáo biệt, không có nửa câu nhắn lại, Ngự Thiên Dung cứ vậy mang theo đám người Phượng Hoa ly khai Tịch phủ.
Tịch Băng Toàn nhìn hướng đại môn, bất đắc dĩ nói nhỏ, “Thật đúng là tiêu sái phu nhân! Thật sự là nhẫn tâm a!”
“Công tử!”
Một cái hộ vệ vội vã thiểm vào, “Công tử, lão tổ mất tích!”
Cái gì! Tịch Băng Toàn thân mình cứng đờ, mất tích?
Hộ vệ nhìn hắn một cái, lại bổ sung: “Người ở Hầu phủ nói lão tổ bị mất tích khi đang nghe một vị hòa thượng giảng thiện.
Vị hòa thượng kia hôn mê trong sương phòng, hỏi chuyện hắn, hắn nói hắn cái gì cũng không biết, chỉ nhớ lúc đang giảng thì mơ mơ màng màng, rồi ngủ lúc nào không hay, về phần lão tổ đi đâu, hắn cũng không biết.”
Tịch Băng Toàn trầm mặt xuống, “Hắn cái gì cũng không biết thì còn giữ làm gì?”
“Hắn là vị hòa thượng vốn rất được lão tổ tôn trọng, cho nên thuộc hạ không dám tự tiện quyết đoán, sợ sau khi lão tổ trở về sẽ tức giận.”
Tịch Băng Toàn nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút, “Có điều tra ra được manh mối gì khác không?”
Hộ vệ có chút hổ thẹn cúi đầu, “Tạm thời không có, điểm khả nghi duy nhất là nghe tiểu sa di trong miếu nói trước khi Tịch lão tổ tới, có vài người giang hồ vào miếu, khi đi ra thì phân thành hai nhóm.”
“Tiếp tục điều tra, không được bỏ sót bất cứ dấu vết gì!”
“Tuân lệnh.”
Sau khi hộ vệ lắc mình rời đi, Tịch Băng Toàn nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt lạnh lùng, muốn lợi dụng lão tổ đến uy hiếp hắn sao? Hừ, mặc kệ là ai, hắn sẽ không để kẻ đó sống yên ổn!
…
Ban đêm, hộ vệ vẫn chưa mang tin gì có liên quan đến lão tổ, Tịch Băng Toàn tâm trầm vài phần, tức giận cũng tăng vài phần.
Ngay lúc hắn đang thay y phục dạ hành rời khỏi Tịch phủ, một gã hộ vệ vội vã trở lại.
Tịch Băng Toàn thấy hắn đến, ánh mắt liền trầm xuống, đây là ám vệ mà hắn phái đi bảo hộ Ngự Thiên Dung.
“Công tử —— “
“Nói!”
“Ngự phu nhân bị bắt cóc!”
Tịch Băng Toàn nhắm mắt lại thở sâu, hồi lâu mới mở mắt ra, “Nói rõ ràng cho ta!”
Hộ vệ ôm cánh tay bị thương, hắn cũng không thèm để ý chút đau đó, chỉ là lo lắng cho nhiệm vụ mà công tử đã gia do, “Chúng ta theo lệnh công tử, âm thầm bảo hộ Ngự phu nhân, đêm nay, Ngự phu nhân tìm khách sạn ngủ trọ, chúng ta ẩn núp ở bốn phía canh gác.
Vốn không có gì dị thường, thẳng đến nửa đêm, chúng ta phát hiện có người tới gần.
Bọn chúng không đông lắm, nhưng là đi từng cặp từng cặp đến, lần lượt dẫn đi sư huynh và Trì hộ vệ của Ngự phu nhân.
Chúng ta hoài nghi có trá, không dám dễ dàng hiện thân đi hỗ trợ, nhưng vẫn bị bọn họ phát hiện.
Cuối cùng còn xuất hiện hai gã hoàng sam nhân* võ công rất cao, bốn người chúng ta không phải đối thủ của bọn họ.
Một người trong số chúng cướp phu nhân đi, một người ở lại cản chúng ta.
Chúng ta liều chết muốn giết hắn cứu phu nhân, nhưng…”
* Là người mặc áo choàng dài màu vàng bên ngoài (đi bắt cóc mà ăn mặc nổi quá)
“Ba người bọn họ đâu?”
“Thực xin lỗi, công tử, khi ta đi hai vị huynh đệ đều đã chết, đại ca liều mạng che chở ta, muốn ta trốn trở về báo tin cho công tử.
Hắn nói, gã hoàng sam nhân kia không phải thủ hạ mà thiếu gia công tử bình thường có thể dưỡng được, dặn ta nói cho công tử, hết thảy phải vạn phần cẩn thận.”
Hừ! Hoàng sam nhân! Tịch Băng Toàn lạnh lùng nhìn ánh trăng, tối nay ánh trăng thực đạm, chỉ có một mảnh lưỡi liền trôi giữa mênh mông trời đêm.
Bóng tối tràn ngập không trung, tạo thành một cái võng mềm mại, bao phủ toàn bộ cảnh vật.
Ánh mắt khi nhìn thấy bất cứ cái gì trong cái võng này, dù là một ngọn cỏ hay một cành cây, đều không chân thật như lúc ban ngày, chúng đều mơ hồ, không màu sắc, mỗi một dạng đều ẩn tàng bản thân, bảo thủ bí mật của riêng miènh, khiến người ta có loại ảo giác như trong mộng.
Bỏ qua khung cảnh mông lung, Tịch Băng Toàn nắm chặt kiếm trong tay, bỗng nhiên trầm tĩnh lại, quay sang nói với ám vệ: “Ngươi đi chữa thương đi!”
“Công tử, ta —— “
“Ta tự có chừng mực.”
“Tuân lệnh, công tử.” Ám vệ cung kính lui ra.