Ngự Thiên Dung đi vào phòng bếp, đầu bếp thấy nàng đến, vội vàng vấn an.
Ngự Thiên Dung khoát tay, “Các ngươi cứ đi làm việc, không cần để ý đến ta, ta chỉ đến xem…”
Ánh mắt miết qua mấy củ măng trên bàn bếp, tâm tư động đậy, khẽ nhếch môi cười…
Giờ ăn trưa, Tịch Băng Toàn ngồi vào bàn, vừa nhìn một cái liền ngây ngẩn cả người: thức ăn trên bàn tất cả đều làm từ măng, bất quá lại không có món măng tươi xào cải mà hắn thích nhất, chỉ có măng xào tiêu đỏ, măng xào tiêu xanh, măng hầm thịt, măng nấu gà, măng xào tôm… Còn có vài món mà hắn gọi không ra tên.
Đầu bếp thấy Tịch Băng Toàn ngây người liền vội vàng tiến lên giải thích: “Công tử, những món này là do Ngự phu nhân căn dặn chúng ta làm, nói là cho công tử thay đổi khẩu vị.
Đây là bò bít tết, đây là rau bóp giấm, đây là xà lách măng, đây là tố phật khiêu tường…”
Tịch Băng Toàn càng nghe mặt càng đen, “Nàng không biết khẩu vị của bản công tử, chẳng lẽ các ngươi cũng không biết?”
Thấy sắc mặt Tịch Băng Toàn không được tốt lắm, đầu bếp chảy mồ hôi ròng ròng, vội vàng bổ sung: “Công tử, chúng ta biết, cũng có nói với Ngự phu nhân, bất quá Ngự phu nhân nói là công tử muốn đổi khẩu vị, nên bảo chúng ta cứ làm theo yêu cầu của nàng…”
Ý đồ của nàng là không mình ăn được cơm đây! Tịch Băng Toàn cười khổ, lắc đầu than nhẹ, “Quên đi, các ngươi đi xuống đi, ta tự mình ăn được rồi.”
“Tiêu Dao Hầu, ngươi việc gì phải vì một người ngoài mà ủy khuất mình?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tịch Băng Toàn nhíu mày nhìn Tấn Vô Song ngoài cửa, “Sao Tấn tiểu thư lại trở lại?”
Tấn Vô Song mỉm cười, “Ta chỉ là quên còn có mấy câu chưa nói với Tiêu Dao Hầu, cho nên quay lại, không ngờ lại nhìn thấy tình huống như vậy.
Ngươi là Tiêu Dao Hầu, Tịch phủ này cũng là ngươi đương gia làm chủ, sao có thể tùy ý người bên ngoài khoa tay múa chân can thiệp việc ăn uống của ngươi, đã vậy còn cho làm những món không hợp khẩu vị của ngươi.”
“Chuyện này không nhọc Tấn tiểu thư quan tâm.”
Tấn Vô Song liếc nhìn đầu bếp kia một cái, lại nói với Tịch Băng Toàn: “Vốn là ta không nên lắm miệng, nhưng mà, chẳng bao lâu nữa, quan hệ giữa chúng ta sẽ đổi khác, gặp phải chuyện thế này, ta sao có thể không lo lắng thay cho Tiêu Dao Hầu.
Thế nên, thỉnh Tiêu Dao Hầu thông cảm Vô Song nhiều chuyện.”
“Không cần, Tấn tiểu thư hãy về nhà đi, ta nghĩ, Tấn Thái phó thấy ngươi lâu như vậy không quay về, hẳn là thực lo lắng.”
Tấn Vô Song khẽ cười rộ lên, “Tiêu Dao Hầu yên tâm, gia gia nếu biết ta đến Tịch phủ, nhất định thực yên tâm, có Tiêu Dao Hầu ở, còn ai có thể khi dễ ta?”
Tịch Băng Toàn hờn giận quét tầm mắt sang chỗ khác, khi giương mắt nhìn về phía Tấn Vô Song lại trở nên lãnh đạm, “Tấn tiểu thư hãy trở về đi, ngươi đến đây thế này sẽ không tốt lắm.”
Tấn Vô Song âm thầm cắn cắn môi, nàng đã hạ thấp mình đến gặp hắn, hắn còn dám chậm trễ mình, giống như ước gì mình mau rời đi.
Ngay lúc này, một tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào, “Công tử, công tử, không tốt —— “
Tịch Băng Toàn không kiên nhẫn nhìn sang, “Chuyện gì?”
Tiểu nha hoàn chạy hụt hơi, thở hổn hển hai ngụm khí mới vội vàng nói: “Ngự phu nhân không tốt!”
Tịch Băng Toàn đột nhiên đứng lên, nhìn tiểu nha hoàn, “Nàng làm sao?”
Tiểu nha hoàn tựa hồ bị phản ứng của hắn làm hoảng sợ, vừa vỗ vỗ ngực cố gắng bình phục tim đập, vừa chuẩn bị giải thích rõ ràng.
Tịch Băng Toàn thấy bộ dạng như bị dọa của nàng, liền sải bước vội vãng đến sân của Ngự Thiên Dung.
“Tiêu Dao Hầu ——” Tấn Vô Song buồn bực nhìn bóng dáng vội vã của Tịch Băng Toàn.
Ngự phu nhân? Chính là nữ nhân kia sao? Hừ! Nàng thực muốn cùng đi xem là loại nữ tử ong bướm nào dám tranh phu quân với nàng.
Đuổi theo Tịch Băng Toàn, Tấn Vô Song mang hai nha hoàn cùng đi vào tiểu viện của Ngự Thiên Dung.
Đến khi đi vào lại thấy Ngự Thiên Dung đang ngồi ăn cơm trưa ngon lành, Tịch Băng Toàn chưng hửng trừng mắt nhìn nàng.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn bọn họ một cái, nhíu mày, tựa hồ không thích bị người khác quấy rầy, “Các ngươi chạy đến sân của ta làm gì? Có chuyện gì sao?”
Sân của ả? Tấn Vô Song vừa nghe liền nổi nóng, bất quá vẫn cố gắng áp lực cơn tức, lạnh lùng nhìn Ngự Thiên Dung, “Ta thực không biết sân của Tịch phủ cư nhiên là của ngươi a! Không biết cô nương là ai?”
Ngự Thiên Dung không biết người này là Tấn Vô Song, bất quá cũng nhìn ra địch ý của đối phương, “Ta đương nhiên chính là ta, vị tiểu thư này tựa hồ thực mất hứng khi thấy ta a?”
Tấn Vô Song hừ nhẹ một tiếng, “Ta chỉ là mất hứng khi thấy Tịch phủ có kẻ không biết chừng mực.”
“Vậy ngươi cũng đừng đến Tịch phủ a, dù sao ngươi cũng không phải người của Tịch phủ.” Ngự Thiên Dung lơ đễnh trả lời.
Tấn Vô Song trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, lại quay sang nhìn Tịch Băng Toàn: “Tiêu Dao Hầu, ngươi xem thái độ của nàng đi, là thái độ nên có đối với nữ chủ nhân tương lai của Tịch phủ sao?”
Nữ chủ nhân tương lai? Ngự Thiên Dung khẽ sửng sốt: “Nga, nguyên lai là cháu gái của Tấn Thái phó, Tấn đại tiểu thư nha!”
Tịch Băng Toàn bất đắc dĩ liếc nhìn Ngự Thiên Dung, lại nói với Tấn Vô Song: “Tấn tiểu thư, đây là gia sự của ta, không cần ngươi nhúng tay, ngươi hãy mau chóng về nhà, miễn cho Thái Phó lo lắng!”
Gia sự? Tấn Vô Song nghe vậy càng thêm căm tức.
Hắn cư nhiên xem ả ta là người nhà sao? Sao có thể… Lửa giận không ngừng bốc lên, ngay lúc nàng sắp sửa nổ tung, trong đầu nàng hiện lên lời dặn của Tấn Thái phó, nàng không thể làm ra đố phụ tư thái trước mặt Tịch Băng Toàn, mà phải làm một hiền thê, bằng không liền khó có thể được đến tâm của hắn.
Liều mạng nhịn xuống lửa giận, xả ra tươi cười, “Nếu Tiêu Dao Hầu đã lo lắng Vô Song như vậy, vậy Vô Song về trước, ngày sau lại đến thăm Tiêu Dao Hầu! Bất quá, vị cô nương này, nói chuyện rất không đúng mực, chỉ sợ ngày sau sẽ gây phiền toái cho Tiêu Dao Hầu, hy vọng Tiêu Dao Hầu hảo hảo dạy dỗ, đừng để Vô Song sau này vào cửa nan làm người.”