Tịch Băng Toàn thấy Ngự Thiên Dung quan tâm Phượng Hoa như vậy, trong lòng rất không thoải mái, chỉ là một gã hộ vệ, nàng có cần lo lắng như vậy sao?
Lam Tĩnh Phong càng nhìn càng cảm thấy thú vị, nhất thời quật khởi, cười nói: “Sư muội, vấn đề này chúng ta không cần thảo luận nữa, ta hiện tại thay đổi chủ ý, ta quyết định ở lại chơi với ngươi.
”
A? Chơi cái gì?
“Hắc hắc, không cần để ý đến ta, ngươi thích làm cái gì thì cứ làm cái đó, khi nào cần, ta có thể hỗ trợ.
Bất quá, đương nhiên vẫn có điều kiện, mỗi lần hỗ trợ đổi một điều kiện.
Chỉ cần sư muội mở miệng, sư huynh tuyệt không từ chối!”
Ách… Người này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi?
Ngự Thiên Dung cảm thấy người này không thể dùng lý lẽ thông thường để lý giải, bất quá, hắn không thúc giục mình rời đi cũng tốt.
“Ta cảm thấy phu nhân rời đi Tịch phủ vẫn tốt hơn.
” Tịch Băng Toàn bỗng nhiên mở miệng nói, “Sau này —— các ngươi ở lại đây sẽ có chút không tiện.
”
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn hắn, “Bởi vì ngươi sắp cưới vợ?”
Tịch Băng Toàn cùng nàng nhìn nhau một lát, dời tầm mắt, trầm thấp trả lời: “Đúng vậy.
”
“A… Ý của ngươi là nói ta ở đây sẽ gây trở ngại ngươi sao?”
Bị ánh mắt lạnh lùng của nàng chiếu vào, lòng Tịch Băng Toàn nhói lên, hắn khẽ cắn môi, xoay người rời đi, “Xác thực có chút như vậy, cho nên… Phu nhân vẫn là nên rời đi Thanh Quốc đi!” Rời đi Tịch phủ, rời đi ta, cũng rời đi ngọn nguồn nguy hiểm.
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn kia bóng dáng quyết liệt rời đi kia.
Hoang đường! Mình nghĩ muốn giúp người ta, người ta lại ngại mình xen vào việc của người khác! Hừ!
“Phu nhân.
” Trì Dương lo lắng nhìn nàng, Tịch Băng Toàn làm như thế không thể nghi ngờ là tát một bạt tai vào mặt phu nhân trước mặt bọn họ, làm cho phu nhân mất mặt.
“Đi, nếu người ta không cần chúng ta ra tay, chúng ta cần gì phải xen vào việc của người khác! Hiện tại, lập tức, lập tức đi!”
Trì Dương khó xử nhìn thoáng qua giường Phượng Hoa, này còn có một bệnh nhân nằm đây, làm sao lập tức đi được a?
Phượng Hoa ho nhẹ một tiếng, Ngự Thiên Dung bừng tỉnh, có lỗi nhìn bọn hắn, “Đã quên thân thể Phượng Hoa không tiện, giờ chúng ta tạm thời nghỉ ngơi, buổi tối lại đi!”
A? Hiện tại và buổi tối thì có gì khác nhau!
“Buổi tối, Trì Dương, ngươi cõng Phượng Hoa, chúng ta dời ra khách sạn ở tạm, sau đó quyết định thời gian về nhà.
”
Trời!
Trì Dương và Phượng Hoa đồng thời ai thán, lại không nói gì thêm.
Lam Tĩnh Phong gãi gãi đầu, “Thế này không tốt chơi a! Uổng phí một mảnh khổ tâm của ta, thật sự là một tên đáng đánh đòn.
”
Ngự Thiên Dung phất tay áo rời đi, Phượng Hoa liếc nhìn Trì Dương, “Ngươi đi theo phu nhân.
”
…
“Ai nha —— “
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Ngự Thiên Dung ôm trán nhìn về phía trước, một tiểu nha hoàn gặp người mình va phải là nàng, liền vội vàng hành lễ, “Phu nhân, thực xin lỗi, ta không cố ý.
”
“Không sao, lần sau đi đường đừng gấp như vậy là tốt rồi.
”
“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.
” Tiểu nha hoàn nói xong, ngẩng lên nhìn Ngự Thiên Dung, ngập ngừng tựa hồ muốn nói cái gì.
Ngự Thiên Dung nhìn nàng ôn hòa cười, “Có gì thì nói đi, đừng quá câu thúc.
”
Tiểu nha hoàn vẻ mặt ngại ngùng, nhìn nhìn bốn phía không có người mới nói khẽ với nàng: “Phu nhân, ta nói cho ngươi chuyện này, nhưng ngươi đừng nói với ai là ta nói.
”
“Ừ, được, nói đi!”
“Cái kia, ta vừa mới ở tiền viện nhìn thấy Thái Phó phủ thiên kim đến, công tử chúng ta còn tự mình mời nàng đến chính sảnh, mọi người đều nói công tử khả năng là có tâm ý với Thái Phó phủ thiên kim, nhưng mà, ta rất thích phu nhân, cho nên… Phu nhân, ngươi nhớ canh chừng công tử chúng ta cho kỹ, đừng để người khác đoạt đi nha!”
Ách! Ngự Thiên Dung dở khóc dở cười, “Ngươi thật đúng là có tâm, được rồi, ta đã biết, ngươi đi làm việc đi.
”
Tiểu nha hoàn lại nhìn nhìn bốn phía, bổ sung: “Phu nhân, vụng trộm nói cho ngươi một chuyện, công tử chúng ta thích nhất ăn món măng tươi xào cải nha! Có cơ hội, ngươi hãy thể hiện nhiều một chút nha!”
Măng tươi xào cải a! Ha ha, Ngự Thiên Dung cười gượng hai tiếng, “Được, ta nhớ kỹ, cám ơn ngươi!”
“Ta đây đi làm việc, phu nhân phải cố lên nha!” Tiểu nha hoàn đỏ mặt nói xong liền vội vàng ly khai.
Ngự Thiên Dung lắc đầu thở dài, là ai vậy a, sao đột nhiên lại hiến ân cần?
…
Tịch phủ hậu viện, phía sau núi giả, tiểu nha hoàn vừa mới nhắc nhở Ngự Thiên Dung đang nói chuyện với một người.
“Thế nào, đã nói chưa?”
“Lâm công tử, đều làm theo lời dặn của ngươi.
”
Vô Nhan tán thưởng lấy ra một thỏi bạc, “Này cho ngươi, tạ lễ!”
Tiểu nha hoàn hì hì cười, “Lâm công tử mỗi lần đều khách khí như vậy, Tiểu Nha liền không khách khí!”
Vô Nhan bĩu môi, ngươi khi nào thì khách khí?
Tiểu Nha tròn mắt nhìn Vô Nhan, “Lâm đại ca, nói thật đi, ngươi sao phải làm như vậy a?”
“Đốt lửa nha!”
Tiểu nha lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu lắm.
Vô Nhan ha ha cười, “Ngươi còn nhỏ, sau này sẽ hiểu, hiện tại ta có chuyện phải làm, ngươi giúp ta theo dõi động tĩnh trong phủ, có chuyện gì thì chờ ta trở lại liền nói cho ta biết!”
“Được, bất quá, lần này là thời kì đặc thù, ngươi phải trả một thỏi vàng mới được!”
“Được rồi, tiểu tham tiền!”
Vô Nhan lắc mình rời đi, lưu lại tiểu nha hoàn cười toe.