Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 141: Ngươi Là Ai






Ánh trăng lay động, bóng cây trúc chớp lên, màn đêm ở Tịch phủ nhìn như hết sức tĩnh lặng, nhưng không phải là không có người.

Ngự Thiên Dung vừa trở lại phòng, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Phượng Hoa kéo đi, tránh thoát hai thanh liễu phi đao bay vút tới.
Phượng Hoa hướng về phía bình phong bên trong, khẽ quát một tiếng, “Ai!”
Một bóng người chậm rãi đi ra, cặp mắt hẹp dài mang theo ý cười nhìn bọn họ, Ngự Thiên Dung thấy hắn liền kinh hô một tiếng: “Là ngươi!”
Hắc y nhân vỗ vỗ tay, “Trí nhớ thật tốt, chỉ gặp ta một lần mà chỉ cần nhìn thoáng qua liền nhận ra, thật đúng là vinh hạnh của ta!”
“Ngươi dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta đương nhiên phải nhớ, ít nhất cũng phải nhớ đến báo ân rồi mới có thể quên a! Bằng không, chẳng phải là thành kẻ vong ân phụ nghĩa sao?” Hơn nữa, ngươi mang cái mặt nạ màu vàng chói chang như vậy, muốn quên cũng khó a!
“Ha ha, thú vị!” Hắc y nhân liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Ngự tiểu thư, ta có lời muốn nói riêng với ngươi, không biết có thể thỉnh vị huynh đài này tránh mặt được không?”
Ngự Thiên Dung nhìn sang Phượng Hoa, “Phượng Hoa, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”
Phượng Hoa lạnh lùng nhìn hắc y nhân, tựa hồ không yên tâm, hắc y nhân vội vàng giải thích: “Hai thanh phi đao lúc nãy chỉ là muốn thử thân thủ của huynh đài, tuyệt không có ý muốn đả thương ai, ngươi cứ việc yên tâm.”

Phượng Hoa nghe vậy mới xoay người rời đi, sau khi đi còn đóng cửa lại, nhưng không trở về phòng, mà vẫn đứng gác ở ngoài cửa.

Hắc y nhân tuy rằng đã cứu bọn họ một lần, nhưng hắn luôn mang mặt nạ, khiến bọn họ thủy chung không biết thân phận đối phương.

Phải đề phòng!

Phượng Hoa vừa ly khai, Kẻ Mang Mặt Nạ liền nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, hồi lâu sau trong mắt lộ ra tinh quang, “Ngươi là ai?”
Ngự Thiên Dung đầu tiên là ngẩn ra, lập tức mỉm cười, “Vậy, ngươi là ai?”
“Ta là ai ngươi không cần biết, nhưng là, ta muốn biết chân chính Ngự Thiên Dung ở đâu, ngươi rốt cuộc là ai!”
Ai nha, còn có người có thể nói khẳng định như vậy a! Nhìn thấy là thân thể của Ngự Thiên Dung bản tôn mà lại có thể khẳng định nàng không phải chân chính Ngự Thiên Dung, sức phán đoán thật sự mạnh a! “Một khi đã như vậy, ta là ai, ngươi cần gì phải biết? Ta vốn đến thích giao dịch bình đẳng.”
Mắt Kẻ Mang Mặt Nạ lóe lên tức giận, lại nghe Ngự Thiên Dung nói: “Bất quá, nể mặt ngươi đã cứu chúng ta, ta cũng có thể nói cho ngươi, coi như là trả phần ân tình đó cho ngươi! Ngươi thấy thế nào?”
“Nói mau đi!” Hắn cũng không trông cậy vào nàng báo ân.
Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Mặt nạ công tử, xin chào, hiện tại, ta trịnh trọng tự giới thiệu, ta họ Ngự tên là Thiên Dung.

Lần thứ hai gặp mặt, thập phần hoan nghênh ngươi xuất hiện.”
“Ngươi giỡn mặt với ta?” Kẻ Mang Mặt Nạ giơ kiếm lên chỉa vào nàng.
Ngự Thiên Dung sắc mặt không thay đổi, “Ta nói là nói thật, nếu có nửa chữ nói dối, ừm… nguyện bị thiên lôi đánh trúng!”
Nhìn bộ dáng nghiêm trang của nàng, Kẻ Mang Mặt Nạ chần chờ, không có khả năng a, nàng…
“À, nếu không, ngươi tới tự nghiệm thân đi!”

Kẻ Mang Mặt Nạ trừng lớn mắt nhìn Ngự Thiên Dung, nghiệm thân? Còn kêu hắn đến!!!
Không phải, nữ nhân này tuyệt đối không phải là Ngự Thiên Dung! Nhưng, vì sao nàng lại có thể trấn định như định để cho mình nghiệm thân?
“A, huynh đài, ta quên nói cho ngươi, ta đúng là Ngự Thiên Dung, bất quá, ta đã quên hết những chuyện từ một năm trước, nếu ngươi muốn hỏi cái gì, Duệ Nhi có thể sẽ biết.”
Cái gì! Kẻ Mang Mặt Nạ lại một lần nữa chưng hửng, mất trí nhớ!
Nhìn Ngự Thiên Dung thong dong trấn định, Kẻ Mang Mặt Nạ khẽ cắn môi, “Cho ta xem vai trái của ngươi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, khẽ nhún, lập tức cởi bỏ nút áo, lộ ra vai trái, vô tội nhìn hắn, “Thế nào?”
Thấy nàng không chút xấu hổ, mặt Kẻ Mang Mặt Nạ lại đỏ lên, bất quá vì có mang mặt nạ nên không ai nhìn thấy.

Hắn khẽ quay đầui, hắn thấp giọng nói: “Là sau lưng.”
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Sớm nói a!”
Đợi nàng xoay người, Kẻ Mang Mặt Nạ mới nhìn sang, thấy trên vai nàng có đóa hoa sen màu tím nở rộ, ánh mắt hắn chợt biến đổi.

Thật là nàng, nhưng trong lòng hắn lại có một thanh âm nói, đây không phải là Ngự Thiên Dung mà hắn biết.


Sao lại thế này?
“Thế nào? Mặt Nạ công tử có thấy rõ không? Đã nghiệm thân xong chưa?”
Kẻ Mang Mặt Nạ đứng yên không biết suy nghĩ cái gì, hồi lâu mới chăm chú nhìn Ngự Thiên Dung hỏi: “Ngươi thật là Thiên Dung sư muội?”
Sư muội? Sao tự dưng lại thêm một cái sư huynh? Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Kẻ Mang Mặt Nạ, “Ngươi chắc không phải là sư huynh gì đó của ta đi?”
Kẻ Mang Mặt Nạ trắng mắt nàng liếc một cái, chẳng lẽ còn có sư huynh khác sao!
“Vậy sao ngày đó, ngươi còn muốn ta đọc thơ mới chịu ra tay giúp ta? Giúp ta lại không hoàn toàn giải quyết vấn đề, ngươi thế này tính là cái gì sư huynh a?” Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi.
Kẻ Mang Mặt Nạ tim đập mạnh, loạn nhịp một hồi, mới giải thích: “Bởi vì ngươi thoạt nhìn căn bản không biết ta, đọc thơ cũng không phải tác phong của Thiên Dung sư muội, cho nên…”
Ngự Thiên Dung lắc đầu thở dài, “Những người các ngươi thật đúng là phiền toái!”
Kẻ Mang Mặt Nạ chút quýnh lên, lập tức nghiêm túc nhìn Ngự Thiên Dung nói: “Sư muội, ta đến đây, thứ nhất là vì thử ngươi; thứ hai là muốn nói cho ngươi, nếu không có chuyện gì liền nhanh chóng rời đi nơi này, bởi vì Thanh Quốc rất nhanh sẽ không an ổn.”