Mấy ngày sau, Tịch Băng Toàn rốt cục dẫn đoàn người trở lại, đồng thời còn đem về một người lạ, là một nam tử dáng vẻ thư sinh.
Tịch Băng Toàn lời ít ý nhiều nói cho Ngự Thiên Dung, Thất Vong Môn đã giải quyết, về sau Thất Vong Môn sẽ không tới giết nàng, bất quá, cái tên Tần Khiếu kia hình như không chỉ vì có lệnh mà muốn giết nàng, khả năng còn vì ân oán cá nhân nên tìm đến nàng gây phiền toái.
Ngự Thiên Dung nghe xong cũng không hỏi nhiều, chính là gật gật đầu nói đã biết, liền tiếp tục công tác của nàng.
Bất quá, ánh mắt nàng dừng lại trên người Vô Nhan trong chốc lát.
Tịch Băng Toàn cười giải thích nói: “Hắn là huynh đệ của ta, Lâm Nham, tình cờ gặp trên đường, ta mời hắn đến chơi, thuận tiện giúp ta làm việc.”
“Nga, chào Lâm công tử.” Ngự Thiên Dung hướng Vô Nhan mỉm cười.
Ánh mắt Vô Nhan chợt lóe, sắc mặt không thay đổi, thập phần ôn hòa đáp lễ, “Chào Ngự phu nhân, trên đường có nghe qua Băng Toàn kể chuyện về ngươi, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, Ngự phu nhân thoạt nhìn thực đặc biệt.”
Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Quá khen, người sáng suốt vừa thấy Lâm công tử liền biết ngay công tử là một thư sinh tính tình tốt, chẳng phải có câu, thiên hạ làm nghề gì đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách mới thanh cao sao? Sau này chúng ta có chuyện gì cần, mong được Lâm công tử hỗ trợ!”
Ách… Thư sinh? Đọc sách?
Tịch Băng Toàn và Vô Nhan đều âm thầm xấu hổ, hắn tuy rằng bộ dạng nhã nhặn, nhưng là, cực chán ghét đọc sách a!
Vì tránh cho Ngự Thiên Dung kế tiếp sẽ cùng Vô Nhan đàm thi luận văn, Tịch Băng Toàn ngắt lời hỏi: “Phu nhân, những người đó ngươi định xử trí thế nào?”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn hai người bọn họ một cái, nhẹ giọng nói: “Giết!”
Giết!
Tịch Băng Toàn và Vô Nhan đồng thời đứng thẳng bất động, đưa mắt nhìn nhau, bên tai lại truyền đến tiếng Ngự Thiên Dung cười khẽ, “Dọa các ngươi thôi, ta sao lại tự dưng vô duyên vô cớ giết người a, cho dù bọn họ đáng chết, cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, con người của ta đó nha, cho dù muốn giết, cũng phải giết cái tên chủ mưu đằng sau kia a! Sẽ không giết bừa bãi đâu!”
Sắc mặt hai người đồng thời buông lỏng, Tịch Băng Toàn bất đắc dĩ nhìn Ngự Thiên Dung, “Ta còn tưởng phu nhân đã đổi tính a!”
“Ta còn nghĩ Băng Toàn sẽ chủ trương ta giết bọn họ.
Phượng Hoa cứ luôn lải nhải bên tai ta, nói ta nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân!”
Lòng Tịch Băng Toàn bỗng dưng căng thẳng, có cảm giác như Ngự Thiên Dung nói lời này là có ý thử cái gì đó.
Nhưng, không có khả năng a, chuyện của hắn, nàng không thể nào biết được.
Có lẽ là mình đa tâm! “Phượng Hoa nói đúng, bất quá, ta cảm thấy lưu lại những người đó có tác dụng khác , không cần lãng phí.”
Vô Nhan há hốc mồm, ý này là muốn lợi dụng người của hắn làm chuyện khổ sai? Đáng giận Tịch Băng Toàn, đã là huynh đệ mà đi bóc lột người của huynh đệ sao?
Tịch Băng Toàn ném cho hắn ánh mắt, tự làm tự chịu.
Ngự Thiên Dung tựa hồ không chú ý đến cảnh bọn họ trao đổi ánh mắt, chỉ nhìn về những hộ vệ phía sau Tịch Băng Toàn, thản nhiên nói: “Mọi người đều đã vất vả mấy ngày, cho bọn họ nghỉ ngơi đi!”
Tịch Băng Toàn nghe vậy phất tay, cho người của mình đi, rồi gọi quản gia mang Vô Nhan đi nghỉ ngơi.
Trong phòng khách phút chốc chỉ còn lại hai người, Ngự Thiên Dung nhếch môi cười, “Ta còn lo lắng các ngươi gặp phải nguy hiểm, không ngờ các ngươi đều có thể đủ toàn thân trở ra, giờ thì ta yên tâm, bằng không, vì ân oán cá nhân của ta mà liên lụy các ngươi, ta sẽ thật khó xử.”
“Có mê dược ngươi đưa, làm việc đương nhiên thuận lợi.
Phu nhân, chuyện của ngươi đương nhiên là chuyện của ta, hy vọng ngươi đừng khách khí như thế.”
“Nói sai rồi, chuyện của ta chính là chuyện của ta, có lúc phải nhờ đến ngươi hỗ trợ, chúng ta dù gì cũng có hợp tác với nhau, ta chia cho ngươi bảy phần hoa lợi.
Lúc trước ta cứ nghĩ ba năm quá dài, nay, ta lại thấy, có lẽ, ba năm cũng không nhất định có thể điều tra ra hết những chuyện trước đây của ta!”
“Phu nhân, trong vòng ba năm, ta cam đoan nhất định giúp ngươi điều tra ra hết!” Tịch Băng Toàn đặt tay lên vai nàng, nói thực kiên định.
Ngự Thiên Dung nhìn những cây liễu trong viện, ba năm sao?
“A, đúng rồi, còn có một việc muốn nói cho ngươi, Liễu Quân Thư đến đây, còn bởi vì hỗ trợ đối phó bọn người áo đỏ mà bị nội thương, ta cho người ta an bài hắn đến dưỡng thương trong viện của ta.”
Chân mày Tịch Băng Toàn lập tức nhướn lên, “Sao hắn lại đến đây?” Rõ ràng thực mất hứng sự xuất hiện của người nào đó.
“Hắn đương nhiên là vì huynh đệ của hắn mà tới tìm ta.”
“Nam Cung Tẫn?”
“Ừ, hắn hy vọng ta có thể tha thứ Nam Cung Tẫn.” Ngự Thiên Dung khẽ mỉm cười, nghĩ đến mấy ngày nay Liễu Quân Thư luôn buồn bực rối rắm liền cảm thấy buồn cười.
Tịch Băng Toàn cảnh giác nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi chắc sẽ không đáp ứng đâu đúng không?”
“Ngươi nghĩ thế nào?”
“Phu nhân!”
Thấy Tịch Băng Toàn buồn bực, Ngự Thiên Dung tâm tình cũng thực thích, “Nam Cung Tẫn và ta đã sớm không còn quan hệ, bất quá thấy Liễu Quân Thư thành tâm như vậy, ta đã đáp ứng hắn, chỉ cần Nam Cung Tẫn không đến trêu chọc ta, ta sẽ không truy cứu ân oán trước đây.”
Tịch Băng Toàn hồ nghi nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi và Liễu Quân Thư có phải đã thỏa thuận cái gì?”
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắn, cảm thán nói: “Băng Toàn, sao ngươi thông minh như vậy a, ta còn chưa nói gì, ngươi đã đoán được?”
Tịch Băng Toàn sắc mặt liền đen thui, nàng quả nhiên là đã động thủ! Hy vọng đừng để hắn nghe được tin tức quá xấu.