Bọn người áo đỏ đến lần này, trừ bỏ Tần Khiếu, tất cả đều bị bắt, Ngự Thiên Dung cho người nhốt bọn họ trong tầng hầm ngầm ở hậu viện Tịch phủ, đây là Tịch Băng Toàn đặc biệt an bài.
“Phu nhân, ngươi giữ bọn họ lại làm cái gì?” Phượng Hoa cảm thấy tên Tần Khiếu đó vốn không biết chi tiết về gã môn chủ Thất Vong Môn, còn những kẻ mặc áo đỏ thân phận thấp hơn đương nhiên càng thêm không biết chuyện gì có giá trị, so với việc lưu trữ làm lãng phí lương thực, không bằng…
Ngự Thiên Dung than nhỏ một tiếng, “Chung quy là mạng người, lúc còn chưa gây hại cho ta, ta không nghĩ giết bọn hắn.”
“Nhưng nếu phu nhân buông tha bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cảm ơn, càng có thể sẽ đến ám sát phu nhân lần nữa.”
“Phế võ công của bọn họ đi!”
Phượng Hoa sửng sốt, lập tức phản đối, “Phu nhân, ngươi phế võ công của bọn họ, chính là khiến bọn họ càng thêm ghi hận ngươi, đợi một khoảng thời gian, bọn họ vẫn có thể trở lại hại phu nhân, võ công cao thấp cũng không đáng sợ, lòng người ngoan độc mới là đáng sợ nhất!”
Ôi chao? Ngự Thiên Dung xoay người cẩn thận đánh giá Phượng Hoa, “Phượng Hoa, sao ngươi biết rõ như vậy? Chẳng lẽ ngươi từng gặp qua?”
“Phu nhân, nhìn nhiều tự nhiên sẽ biết.” Phượng Hoa trợn trắng mắt, cảm thấy phu nhân nhà mình có đôi khi thực thông minh, có đôi khi thật ngốc!
Tỷ như, tương kế tựu kế để Tịch Băng Toàn đi tìm hang ổ Thất Vong Môn chính là thông minh, còn trước mắt thôi, hắn cho rằng nàng thật ngốc.
Đưa tay đẩy cửa sổ, Ngự Thiên Dung nhìn lên bầu trời đêm, trăng sáng chiếu rọi, hết thảy đều bao phủ trong mông lung, đầy ái muội…
“Phượng Hoa, ngươi nói, Tịch Băng Toàn sẽ thuận lợi không?”
Phượng Hoa nhìn lên bầu trời đêm, không lắm để ý trả lời, “Phu nhân, hẳn sẽ không có vấn đề.” Trong lòng nàng chung quy vẫn là chứa Tịch Băng Toàn! Cho dù nàng nói không muốn có liên lụy tình cảm với hắn, lòng nàng vẫn như trước có vị trí của hắn.
Thực không biết Tịch Băng Toàn ruốt cuộc đã làm gì mà chọc giận nàng, lúc đi rõ ràng còn an bài bốn người bọn họ bảo hộ nàng, rõ ràng luôn để ý nàng, vậy mà cuối cùng đã làm gì khiến phu nhân tức giận mãi không thôi?
Lần trước buông tha bọn Tần Khiếu cũng không phải đơn thuần là nhân từ, Ngự Thiên Dung biết bọn họ sau khi dưỡng thương tất nhiên sẽ lại đến, có lẽ còn quay về tổng bộ xin viện binh! Cho dù không trở về tổng bộ, bọn họ cũng cần một người trở lại để liên hệ.
Bởi vậy, nàng mới cho Tịch Băng Toàn chọn vài cao thủ khinh công cao đi giám thị bọn họ, không vội không nóng nảy, trành bọn họ hơn nửa tháng, rốt cục thu được Tần Khiếu động tĩnh.
Bất quá, bởi vì Tần Khiếu võ công cao nhất, cảnh giác cũng tốt nhất, nên chuyện theo dõi hắn cũng chỉ có thể để Tịch Băng Toàn tự thân xuất mã, còn Tịch Băng Toàn ở lại trong Tịch phủ là một hộ vệ dịch dung.
Ngày bọn Tần Khiếu thả tin tức đến, Ngự Thiên Dung không phản đối đi, không chỉ vì người đưa tin là thủ hạ của Tịch Băng Toàn, mà còn vì Tịch Băng Toàn đã điều tra ra vị trí của Thất Vong Môn nên mới quyết định bày ra một cái tương kế tựu kế.
Dù hôm nay không có Liễu Quân Thư, bọn họ cũng sẽ không thất thủ, bởi vì độc dược đã sớm chuẩn bị tốt.
Ngay từ đầu nàng không tính dùng võ lực để thắng, chỉ cần có thể đạt tới kết quả mình muốn, nàng không ngại dùng chút thủ đoạn tà môn.
…
Lân Sơn, ở trong một sơn trang nọ, có hai thân ảnh đang nói chuyện với nhau, hai người vừa nâng cốc trò chuyện, vừa nhìn lẫn nhau.
“Băng Toàn, ngươi thật là vì một nữ nhân mà xông lên chỗ của ta a?”
“Hừ, nếu không phải ta, cái ổ này của ngươi đã bị nàng phát hiện!”
Hai nam tử đang nói chuyện chính là Tịch Băng Toàn và Thất Vong Môn môn chủ – Vô Nhan.
Vô Nhan vóc dáng cao gầy, thoạt nhìn tựa như một thư sinh tuấn tú, tay trói gà không chặt, lúc này đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tịch Băng Toàn, “Nàng làm sao biết được? Người bình thường muốn đi theo Tần Khiếu đến đây rất khó.”
Tịch Băng Toàn khinh thường liếc hắn một cái, “Đúng vậy, rất khó, tên thuộc hạ kia của ngươi cư nhiên ngay cả ta cũng muốn chém!”
“Tuyệt đối là hiểu lầm a, tên tiểu tử Tần Khiếu kia sẽ không xằng bậy, khẳng định là đang diễn trò thôi, ngươi phải biết rằng, diễn giả phải làm thực mới có thể tin a!”
Tịch Băng Toàn hừ lạnh một tiếng, “Đừng úp mở với ta, nói thực đi, Tần Khiếu và phu nhân đã từng có chuyện gì? Ngươi gạt ta cái gì?”
Vô Nhan ha ha cười nói: “Làm sao có a, chuyện ngươi không hỏi, chẳng lẽ còn muốn ta giống nữ nhân lải nhải nói với ngươi!”
“Đừng nhiều lời, đến tột cùng là hắn và nàng đã xảy ra cái gì?”
“Băng Toàn, đây là chuyện riêng Tần Khiếu, ta nghĩ là nên tự hắn nói cho Ngự Thiên Dung thì tốt hơn.”
Tịch Băng Toàn bất mãn trừng mắt nhìn hắn, Vô Nhan nhún nhún vai, tỏ vẻ mình không thể ra bán huynh đệ, tuy rằng hắn cũng là huynh đệ của Tịch Băng Toàn huynh đệ, nhưng vẫn không thể bán Tần Khiếu.
“Băng Toàn, ta thật sự rất muốn biết, ngươi sao lại có quan hệ với Ngự Thiên Dung? Nàng nhưng là…” Câu kế tiếp, không cần nói, Tịch Băng Toàn cũng hiểu.
“Ngẫu nhiên, tùy ý tùy tâm thôi.”
“Vậy hiện tại ngươi tính làm sao?”
Tịch Băng Toàn ném cho hắn một cái xem thường, “Đương nhiên là muốn ngươi thu hồi mệnh lệnh, về sau không thể động nàng!”
“Kính nhờ, ngươi là ép ta không thủ tín sao?”
Tịch Băng Toàn lạnh lùng nhìn hắn, “Vô Nhan, đừng cho là ta không biết, người muốn giết nàng là Hồng Nhan Tôn Chủ, ta nghĩ nữ nhân kia chính là người mà ngươi từng thích!”