Những ngày bận rộn ở Tịch phủ dần trôi qua, đảo mắt đã qua một tháng, Tịch Băng Toàn vội vàng lo điều tra tin tức bọn người mặc áo đỏ, Ngự Thiên Dung vội vàng lo công tác, mỗi lần hoàn thành xong bản thảo đều mời Tư Duyên đến xem xét, bàn bạc một phen, xong lại tiếp tục sửa bản thảo.
Sau một tháng, Ngự Thiên Dung đã làm xong phần việc của bốn tháng, Tư Duyên biết nàng muốn đi xa nên cũng không phản đối, hơn nữa thập phần phối hợp cho người làm bích họa dựa theo bản thảo của nàng trước thời gian.
Một tháng này, bọn người mặc áo đỏ không có hề đến quấy rầy, có thể là còn đang bày mưu tính kế gì đó.
Bất quá, hôm nay, Tịch phủ ngược lại có một vị khách không mời mà đến.
Khi nhìn thấy Liễu Quân Thư, Ngự Thiên Dung rất kinh ngạc, bất quá thấy vị đại soái ca phong trần mệt mỏi, nàng cũng không thể đuổi người ra cửa, đành cho người tiếp đón hắn tử tế.
Nhìn vị soái ca trước mắt này, vẫn là quần trắng áo trắng như trước, phong thái rạng người, Ngự Thiên Dung nhịn không được than nhẹ, nam tử có mỹ mạo như vậy thật đúng là khiến người ta không thể không ghé mắt nhìn a!
“Ngự —— phu nhân, ” hắn vốn không quen gọi nàng là Ngự phu nhân, bất quá, cũng không thể gọi là tẩu tử được, trước đây không thích gọi, hiện tại càng không thể gọi, còn gọi là cô nương, cảm giác thực không được tự nhiên, bởi vậy, hắn đành bắt chước cách gọi của những người khác.
“Liễu công tử, có cái gì thì nói đi, đừng dông dài.”
“Ta lần này đến là vì Nam Cung…”
Vừa nghe đến hai chữ Nam Cung, Ngự Thiên Dung liền giơ tay ngắt lời hắn, “Liễu Quân Thư, ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì a? Đuổi theo ta đến đây chỉ vì hắn?”
“Không phải, ta chỉ là muốn ngươi đừng oán hận hắn như vậy, hắn…”
“Ngừng!” Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Liễu Quân Thư, ngươi và hắn là huynh đệ? Là huynh hay là đệ? Có chuyện gì đều phải giúp hắn che dấu sao? Lúc nào cũng vậy?”
Liễu Quân Thư khẽ nhíu mày, “Ta là huynh đệ của Nam Cung, chúng ta tuy rằng không phải huynh đệ ruột, nhưng chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, ta rất hiểu hắn.
Ngự phu nhân, ngươi thật sự hiểu lầm hắn, kỳ thật Nam Cung chính là không hiểu nên đối đãi nữ nhân thế nào, hắn không hiểu lòng của nữ nhân, bởi vì thân phận, cũng thường thường không ở trong phủ, cho nên những chuyện trong nhà, hắn đều giao cho…”
“Chuyện đó thì liên quan gì tới ta a?” Ngự Thiên Dung bĩu môi, cảm thấy Liễu Quân Thư thật sự giống một lão thái bà.
Liễu Quân Thư sắc mặt giận dữ, “Ngự Thiên Dung, nếu ngươi không biết một người, không hiểu chuyện của hắn, sao có thể đổ hết mọi sai lầm lên đầu hắn? Khi ngươi vì bản thân kêu oan, sao không thể ngẫm lại hắn cũng là người bị hại?”
Ngạch… Đây là loại người gì đây, sao cứ chọc nàng buồn bực đuổi người đi mới chịu được? Thật không hiểu chuyện Nam Cung Tẫn và nàng có thế nào thì ảnh hưởng gì đến hắn? Hắn cũng không phải mẹ của Nam Cung Tẫn, thật lề mề.
“Ha ha, chuyện đó a, ta nói, Liễu công tử à, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào mới tốt? Phải thế nào thì ngươi sẽ không bất bình?”
“Ít nhất phải nghe hắn giải thích một chút, nếu có thể, ta đương nhiên hy vọng ngươi có thể tha thứ hắn.”
Ngự Thiên Dung liếc hắn một cái, thập phần ôn hòa cười nói, “Nga, vậy ngươi có thể đi rồi.”
Nghe vậy, Liễu Quân Thư ngẩn ngơ, hồ nghi nhìn nàng, “Ngươi chịu tha thứ Nam Cung?”
“Ừm, trên cơ bản, ta đã sớm không để Nam Cung Tẫn trong lòng, xem như là đã tha thứ hắn.”
“Như vậy sao được?”
Ngự Thiên Dung vô tội nhún nhún vai, thập phần bất đắc dĩ nhìn hắn, “Vậy ngươi thấy phải làm thế nào? Ta không đi tìm hắn báo thù, không phải đã là thực khoan dung rồi sao? Nếu ta không tha thứ hắn, ta đã sớm hạ độc giết hắn rồi!”
“Nhưng, ngươi căn bản không tiếp thụ hắn —— “
“Liễu Quân Thư, ngươi chẳng lẽ nghĩ rằng ta phải làm theo ý của hắn mới là tha thứ hắn? Thật buồn cười, chẳng lẽ hắn hưu ta, hiện tại biết đã oan uổng ta, chạy tới bên cạnh ta nói vài câu, hắn là bị lừa gạt, hắn cũng là người bị hại, như vậy ta sẽ vô cùng cao hứng đi theo hắn về nhà, tiếp tục làm phu nhân của hắn? Nếu ta không đáp ứng nghĩa là không tha thứ hắn, là quá nhỏ nhen, không độ lượng?”
Miệng Liễu Quân Thư phút chốc cứng ngắc.
Lúc này, hắn cảm thấy mình có nói cái gì cũng đều sai.
Việc Nam Cung muốn nàng trở về là không có khả năng, chính mình cũng không thể miễn cưỡng, hắn đến là vì khó chịu khi thấy bộ dạng mượn rượu tiêu sầu của Nam Cung Tẫn mấy ngày nay, thầm nghĩ, hay là đến khuyên nhủ Ngự Thiên Dung, làm cho quan hệ bọn họ hòa hợp một chút.
“Liễu công tử a, ta bề bộn nhiều việc, ngươi nếu không có chuyện gì thì mời tự mình trở về đi!”
“Ngươi —— “
“Yên tâm, ta tốt lắm, chỉ cần hắn không chủ động trêu chọc ta, ta sẽ không làm gì hắn! Bất quá, mối thù kiếp sát trên đường lần trước, ta sẽ nhớ kỹ.
Hắn muốn ta trở về phủ tướng quân là mơ tưởng hão huyền, muốn giết hộ vệ của ta, bắt cóc ta về phủ tướng quân thì càng ngu xuẩn.
Sau khi trở về, ta sẽ đòi lại món nợ này.”
Cái gì! Nam Cung cư nhiên còn làm chuyện như vậy? Liễu Quân Thư chấn động một hồi lâu mới hoàn hồn nhìn Ngự Thiên Dung, “Ta nghĩ hắn không thật sự muốn giết ngươi!”
“Hứ, hắn là tướng quân, đã quen giết chóc trên chiến trường, trong cuộc sống nếu gặp người gây trở ngại mình, muốn làm một kiếm giết chết, giải quyết phiền toái là thực bình thường!”
“Nam Cung không phải người không phân biệt được thị phi, trắng đen, lại càng không phải một kẻ lạm sát người vô tội!” Liễu Quân Thư bỗng nhiên có chút kích động, rất kiên định biện bạch với Ngự Thiên Dung.