Hiệu lực của thuốc chỉ kéo dài chừng nửa khắc, nên chỉ hỏi được một lúc là đã xong.
Ngự Thiên Dung vỗ vỗ trán, có chút khó xử nhìn Tần Khiếu và Hinh Dư, hai người kia đúng là không nên lưu, bất quá, nếu giết thì cũng không được hay ho lắm, dù sao bọn họ không phải là kẻ hạ đòn sát thủ với nàng.
Vốn định sẽ cho Hinh Dư uống thuốc, bất quá Ngự Thiên Dung thấy Tần Khiếu tuy làm đầu lĩnh đám người mặc áo đỏ mà chẳng biết được bao nhiêu chuyện, nàng Hinh Dư này chỉ là người thu thập tin tức được an bài ở thanh lâu, hẳn là càng không biết biết được bao nhiêu, bởi nàng nàng quyết định không lãng phí thuốc quý của mình.
Phối chế thuốc này tuyệt không dễ dàng, Độc Quái lão nhân có nói để làm mười viên thuốc, lão đã mất gần một năm mới phối chế thành công!
Lần trước cho nữ nhân của Nam Cung Tẫn dùng một viên, hiện tại đã dùng một viên, trên người chỉ còn tám viên, nàng cũng không muốn lãng phí.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Phượng Hoa một cái, ý bảo hắn giải huyệt cho Hinh Dư để nàng ta tỉnh lại.
Khi Hinh Dư mở mắt ra, Tần Khiếu cũng tỉnh, hai người mơ mơ màng màng nhìn nhau, chỉ nhớ chuyện trước khi hôn mê, còn sau đó thì không hay biết gì.
Tần Khiếu nhìn Ngự Thiên Dung căm giận nói: “Nếu đã rơi vào tay ngươi, muốn giết thì hãy cho ta một nhát thống khoái đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, chậc chậc lưỡi tán thưởng: “Cũng không tệ lắm, có chút cốt khí, xem như là một nam tử hán.”
Tần Khiếu hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên khó hiểu nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung hồi lâu, “Phu nhân, ngươi thật sự là mất trí nhớ! Bất quá, mất trí nhớ cư nhiên có thể khiến ngươi trở nên nhẫn tâm, vậy cũng không tệ lắm!”
Ôi chao? Lời này có ý gì, sao nghe có vẻ hắn tựa hồ thực hiểu biết Ngự Thiên Dung trước kia?
Tịch Băng Toàn nghe lời này lại cảm giác thật khó chịu, lạnh lùng nhìn hắn, “Phu nhân, ta thấy vẫn là nên giết bọn họ đi, tuyệt trừ hậu hoạn!”
Tần Khiếu liếc nhìn Tịch Băng Toàn một cái, ngữ khí có chút khinh thường, “Tịch công tử, ha ha, không ngờ danh nhân nổi danh lừng lẫy khắp Thanh Quốc cũng quỳ gối dưới váy của phu nhân, thật sự là… Thú vị!”
Tịch Băng Toàn lửa giận bùng lên, trường kiếm bên hông lập tức để sát trên cổ Tần Khiếu, “Ta không ngại đưa ngươi ra đi.”
“Băng Toàn ——” Ngự Thiên Dung vội vàng kêu hắn lại, “Làm gì phải để ý lời nói của một kẻ râu ria a!”
Tịch Băng Toàn hừ lạnh một tiếng, thu hồi kiếm, về lại bên cạnh Ngự Thiên Dung.
Kẻ râu ria? Tần Khiếu cười nhẹ trong lòng, tựa hồ đang tự giễu, hắn là một kẻ râu ria, đúng vậy, cho tới bây giờ, hắn đều là râu ria!
Trước lúc mất trí nhớ, hắn đối với nàng mà nói là một tai nạn, sau khi mất trí nhớ, hắn đối với nàng mà nói, chỉ là một kẻ địch xa lạ!
Nhìn nụ cười Tần Khiếu, Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày, lại nhìn thoáng qua Hinh Dư, cuối cùng thở dài: “Thôi được rồi, lần này bỏ qua cho các ngươi đi!”
Tần Khiếu và Hinh Dư đều là hồ nghi nhìn nàng, nàng sẽ khinh địch như vậy, hào phóng buông tha bọn họ?
Ngự Thiên Dung lười tốn thêm thời gian, xoay người gọi Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa, ba người cùng biến mất trong đêm tối.
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, Hinh Dư có chút lo lắng nhìn Tần Khiếu thất thần, “Tần đại ca, ngươi… Thế nào?”
“Không có việc gì!” Tần Khiếu đứng lên, mặc quần áo, lười nhác nằm ở trên giường.
Hinh Dư cũng tự sửa sang lại, im lặng ngồi yên, nàng biết mỗi lần gặp nữ tử tên là Ngự Thiên Dung, hắn đều giãy dụa như vậy, vừa phải chấp hành mệnh lệnh của môn chủ, vừa ảm đạm hao tổn tinh thần, thường xuyên đến chỗ nàng mượn rượu tiêu sầu.
Nàng từng hỏi một lần, nàng ta là ai?
Câu trả lời của hắn là, bọn họ là kẻ địch.
Nhưng nàng lại thấy trong mắt lóe ra sự giãy dụa, thống hận và tình yêu đan vào, mà cũng không phải là loại tình yêu nam nữ.
Thân thế hắn bí ẩn, cả trái tim hắn cũng vậy.
…
Trở lại Tịch phủ, Ngự Thiên Dung liền cùng nhóm người Tịch Băng Toàn mở một hội nghị nho nhỏ.
Căn cứ vào sự kiện bọn người mặc áo lúc ban ngày, sự an toàn của Ngự Thiên Dung rõ ràng đang bị uy hiếp, tuy rằng đêm nay từ miệng Tần Khiếu đã biết một ít tin tức của đối phương, nhưng cũng không nhiều.
Thất Vong Môn, Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa đều chưa từng nghe qua môn phái này trên giang hồ, còn vị môn chủ Vô Nhan lại càng thêm không biết.
Mà cái gì Hồng Nhan Tôn Chủ đó cũng là một bí ẩn.
Đây chỉ là một cái danh hiệu, còn tin tức gì đều không có.
Tin duy nhất có giá trị chính là đã biết tổng bộ của Thất Vong Môn ở Lân Sơn, vị Hồng Nhan Tôn Chủ kia là một nữ nhân, còn là một nữ nhân có quan hệ với Nam Cung Tẫn – chí ít là nàng ta thích Nam Cung Tẫn nhưng không được gả cho hắn như ý nguyện.
Bởi vì tính đi tính lại, bản tôn Ngự Thiên Dung chỉ gả cho mỗi mình Nam Cung Tẫn, hơn nữa bọn Bùi Nhược Thần đều nói bản tôn Ngự Thiên Dung thích Nam Cung Tẫn.
Thật sự là một thứ gạo dưỡng ra trăm dạng người a, con người Nam Cung Tẫn như vậy mà cũng có nữ nhân đi si mê! Ai! Đều là tình yêu chọc họa a!
Vì an toàn về sau của Ngự Thiên Dung, bọn họ cần làm tốt công tác phòng hộ.
Võ công của bọn người mặc áo đỏ không thể khinh thường, bọn họ cần tăng mạnh không chỉ có hộ vệ, còn phải tăng mạnh khả năng tự bảo hộ của Ngự Thiên Dung.
Trong một thời gian ngắn biến Ngự Thiên Dung trở thành võ lâm cao thủ là không có khả năng, biện pháp tốt nhất đương nhiên là nhờ Độc Quái lão nhân phối chế thêm một ít độc dược nữa.
Cho nên, nhiệm vụ này liền giao cho Trì Dương trở về làm, bảo hắn hỏa tốc chạy về tìm Độc Quái lão nhân xin độc dược.
Về phần trước mắt, đương nhiên là cứ ở luôn trong Tịch phủ, ít ra ngoài.