Trì Dương ngăn lại chén rượu, muốn kiểm tra trước mới bằng lòng cho Ngự Thiên Dung uống, sắc mặc Hinh Dư có chút xấu hổ, người này rõ ràng là không tin nàng thôi!
Ngự Thiên Dung chỉ quan sát sắc mặt của nàng, chứ không ngăn trở Trì Dương, ngược lại giải thích nói: “Hinh Dư cô nương chớ trách, đây là thói quen của hộ vệ của ta, hắn luôn phụ trách an toàn xung quanh ta, hết thảy đồ ăn thức uống đều phải kiểm tra trước, miễn cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu có chỗ đắc tội, mong Hinh Dư cô nương bao dung.”
“Không sao, không sao, nếu là thói quen, Hinh Dư làm sao trách tội.” Ánh mắt xẹt qua miếng ngọc trên tay Trì Dương, đáy mắt hiện lên một chút kinh sắc.
Nàng từng nghe nói có một loại ngọc thạch quý hiếm có thể nghiệm độc, nếu đồ ăn thức uống có độc, ngọc sẽ đổi màu.
May mà mình không hạ độc, cũng không định hạ độc, bởi vì đây là lần đầu gặp mặt, nếu còn chưa rõ lai lịch đối phương mà đã mạo muội động thủ, như vậy thật sự là ngu xuẩn.
Sau khi xác định không có độc, Trì Dương mới đưa rượu cho Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung khẽ hớp một ngụm, đôi mày thanh tú khẽ nhướn lên, “Rượu này có hương hoa cúc!”
“Đây là Cúc Hoa Tửu, hương không nùng, đạm mà không nị, Hinh Dư cảm thấy là đây là loại rượu thích hợp nhất với người như công tử.” Hinh Dư vẻ mặt ôn nhu nói.
Ngự Thiên Dung ha ha cười, lập tức trầm mi, thử hỏi, “Hinh Dư cô nương sao lại nghĩ rằng ta sẽ thích?”
Hinh Dư che miệng cười, mặt mang vài phần đắc ý, “Hinh Dư đã ở đây rất lâu, tuy rằng không dám nói rằng mình có thể nhìn thấu lòng người, nhưng sát ngôn quan sắc vẫn là biết vài phần, nhất là những thứ mà khách thích, chúng ta đều phải cẩn thận cân nhắc một phen, dần dà cũng hiểu được một hai, dù sao để khách vừa lòng chính là nhiệm vụ của chúng ta!”
Không tệ, không tệ, quả thật không tệ! Ngự Thiên Dung thầm than trong lòng, nhìn Hinh Dư một hồi bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Hinh Dư cô nương thông minh lanh lợi như vậy, không bằng đi theo ta đi!”
Hinh Dư sửng sốt, “Công tử chắc là nói giỡn, Hinh Dư thân phận hèn mọn, sao có thể đứng bên cạnh người như công tử!”
“Không nói giỡn, ta là thật tâm hy vọng bên người có ngươi tài như ngươi!” Ngự Thiên Dung nghiêm túc nhìn nàng, tỏ vẻ thành ý của mình.
Hinh Dư ngây người một lát liền cảm kích trả lời: “Được công tử ưu ái, Hinh Dư vô cùng cảm kích, bất quá, Hinh Dư tự hiểu giá trị bản thân, không muốn công tử thêm phiền toái, cho nên vẫn định ở đây được đến đâu tính đến đó.”
Mắt Ngự Thiên Dung khẽ nheo lại, được đến đâu tính đến đó? Hình như không phải a! Ha ha… Cũng phải, nơi này cũng đâu đến nỗi tệ.
“Hinh Dư cô nương đã có lựa chọn của mình, vậy ta cũng không thể miễn cưỡng, hữu duyên quen biết, để ta tặng Hinh Dư cô nương một sủng vật của ta!” Dứt lời Ngự Thiên Dung lấy ra một lồng chim nhỏ từ trong tay áo.
Con chim trong lồng toàn thân màu xanh lục, trên đỉnh đầu có một nhúm lông hồng.
Nó mặc dù thoạt nhìn chỉ lớn cỡ một cái trứng, nhưng thần thái rất hưng phấn, chăm chú nhìn Hinh Dư một hồi liền ríu rít kêu lên, tựa hồ muốn ra khỏi lồng.
Loại chim này Hinh Dư chưa gặp qua bao giờ, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đây là chim gì?”
“Nghi Điểu.”
Hinh Dư nhẹ nhàng cười rộ lên, “Cái tên thật là lịch sự tao nhã.”
Ngự Thiên Dung vừa tay mở cửa lồng vừa cười nhìn nàng, “Ta thích.”
Cửa lồng vừa mở, Nghi Điểu liền chớp cánh bay thẳng ra ngoài cửa, Hinh Dư kinh hô một tiếng, Ngự Thiên Dung an ủi nhìn nàng, “Hinh Dư cô nương không cần lo lắng, con chim của ta chỉ là thích du đãng, sẽ không lạc đường.”
Hai người đứng lên đi theo con chim, Nghi Điểu vỗ cánh bay căn phòng cách vách, Ngự Thiên Dung không bỏ sót một chút khẩn trương thoáng hiện trong mắt Hinh Dư cô nương, cố ý vờ có lỗi nói: “Đây là nơi nào? Xem ra trong phòng có thứ gì đó mà vật nhỏ này thích ăn đây!”
“Đây là phòng của ta, bất quá bên trong không có đồ ăn, không hiểu sao con chim này lại bị mùi trong phòng ta hấp dẫn.” Hinh Dư sắc mặt hơi quẫn bách nói, trong lòng bỗng dưng căng thẳng.
Con chim này chắc là không có gì đặc biệt đâu, mình không có khả năng bị lộ a, hơn nữa nàng là lần đầu tiên gặp người này!
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Thật không, vậy ta về dạy dỗ vật nhỏ này lại.
Nếu đây là khuê phòng của Hinh Dư cô nương, vậy chúng ta sẽ không quấy rầy, miễn cho làm phiền Hinh Dư cô nương.”
Mặt Hinh Dư đỏ lên, “Đã làm công tử chê cười.
Các cô nương trong Lộng Xuân Lâu bình thường đều chỉ có một phòng, chỉ là vài hồng bài cô nương như chúng ta được khách nhân ưu ái, mụ mụ mới cố ý cho chúng ta mỗi người một phòng, cho nên, không phải Hinh Dư keo kiệt, chính là…”
Đãi ngộ đặc biệt nha? Ha ha, Ngự Thiên Dung khẽ cười nói: “Không sao, mỗi người hẳn là đều có không gian riêng của mình, nếu thứ gì cũng bày ra trước mắt mọi người, ngược lại mất đi tính thần bí, rất tổn hại giá trị buôn bán a! Ha ha, Hinh Dư cô nương không cần để ý.”
Khi Ngự Thiên Dung nói chuyện, nàng quay đầu liếc nhìn Trì Dương một cái, ném cho một ánh mắt, Trì Dương thực thức thời đợi Ngự Thiên Dung vừa nói xong liền tiến lên hai bước nhắc nhở: “Công tử, cần phải trở về, bằng không gia chủ sẽ lo lắng.”
Ngự Thiên Dung tiếc hận nhìn Hinh Dư, “Hinh Dư cô nương, ta không thể ở bên ngoài lâu, hôm nay có thể làm quen với ngươi coi như là duyên phận, hôm nay đành tạm dừng, sau này còn gặp lại!”