Tịch lão tổ căng thẳng nhìn tình hình trước mắt, những người này rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, người người thân thủ không tệ, ngay cả Băng Toàn giờ cũng đã bị thương, nhóm người khẳng định duy trì không được bao lâu.
Bà đương nhiên cũng nghe ra ý của gã hồng y nhân, biết bọn họ đến vì Ngự Thiên Dung, nhưng người mà tôn tử để ý lại là nàng nên bà cũng không thể trách cứ gì.
Cảm nhận được ánh mắt của Tịch lão tổ, Ngự Thiên Dung quay sang nhìn bà, ôn hòa cười.
Không biết vì sao, Tịch lão tổ thấy nàng cười, trong lòng bỗng dưng nhất an.
Ngự Thiên Dung thu hồi ánh mắt, tiếp tục quan sát tình hình giao chiến, gã hồng y nhân kia vẫn không động thủ, chỉ đứng một bên xem cuộc chiến.
Xem ra thực lực của hắn hẳn là đứng đầu trong số những người áo đỏ, nếu chỉ có một mình hắn, Tịch Băng Toàn hẳn là có thể đối phó, với điều kiện tiên quyết là phải giải quyết bọn người mặc áo đỏ đang vây khốn hắn.
Nhưng phải làm thế nào để giải quyết bọn họ trước đây?
Gã hồng y nhân vẫn luôn chú ý Ngự Thiên Dung, lúc này thấy nàng nhíu mày, hắn không khỏi cười khẽ: “Phu nhân, chuyện gì khiến cho ngươi sầu não vậy?”
Thực khó chịu, người này, từ ánh mắt đến giọng điệu đều khiến nàng không thoải mái! Còn có, hắn vì sao cứ kêu nàng là “Phu nhân”, nếu là kẻ địch, dùng thân phận trước kia của nàng hẳn là kêu “Hộ Quốc phu nhân” a!
“Phu nhân, không cần ưu sầu, đến lúc cuối cùng, ta sẽ tự mình đưa ngươi đi, nhất định sẽ làm ngươi thoải mái ra đi!” Thanh âm chói tai của gã hồng y nhân lại truyền đến.
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn hắn, cười khẽ, “Nếu ngươi có cơ hội, ta sẽ suy nghĩ nên cám ơn ngươi.”
“Biểu ca —— “
Bỗng nhiên, Chúc Mạn Hương thét lên kinh hãi, mọi người đều quay sang nhìn Tịch Băng Toàn, Ngự Thiên Dung cũng đưa mắt nhìn qua, phát hiện cánh tay của Tịch Băng Toàn bị một kẻ mặc áo đỏ hung hăng đâm một kiếm, Chúc Mạn Hương chính là bị cảnh máu tươi chảy ra làm kinh hách.
Bất quá bản thân Tịch Băng Toàn một chút nhăn mặt cũng không có, vẫn chuyên tâm đối địch.
Xem ra hắn đang cố tìm sơ hở của Tam Tinh Trận, đáng tiếc, vẫn chưa tìm được.
Nhóm người này thật khó giãy ra a! Ngự Thiên Dung khẽ cắn môi, theo thói quen xoắn lọn tóc bên mang tai, đắm chìm trong suy nghĩ của mình…
Phải làm thế nào đây? Nếu chế phục hết cả đám người áo đỏ, gã hồng y nhân đó sẽ càng thêm phòng bị mình, tốt nhất chỉ nên hạ gục hơn phân nửa nhân.
Tiếc thật, nếu Độc Quái có thể chế ra ám khí “bạo vũ lê hoa” thì tốt rồi, như vậy chỉ cần tẩm dược lên là tập kích những người chung quanh!
Ừm, khi trở về nhất định phải đề nghị với Độc Quái tiền bối một chút!
Lúc này bỗng có một tiếng tiêu truyền đến, ai oán ủ dột, tựa hồ như đang kể nỗi khổ của chủ nhân… “Uy, nữ nhân, ta có thể giúp ngươi giải quyết bọn người kia, chỉ cần ngươi làm cho ta cao hứng lên!”
Bỗng nhiên xuất hiện một người mang một cái mặt nạ màu vàng, dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.
Khuôn mặt được mặt nạ che kín, Ngự Thiên Dung chỉ có thể nhìn đôi mắt hắn, vừa lạnh lùng lại mang một chút bất cần.
Hắn là nhìn Ngự Thiên Dung nói chuyện, Ngự Thiên Dung thực khẳng định mình không biết kẻ mang mặt nạ màu vàng này, bất quá, đã có người nguyện ý hỗ trợ, việc gì nàng phải từ chối a? “Không biết công tử thích cái gì?”
“Cầm kì thi họa đều thích, tùy ngươi chọn lựa!” Giọng điệu thản nhiên của Kẻ Mang Mặt Nạ khiến người ta cảm thấy hắn rất cường đại, bởi vì cường đại cho nên thản nhiên!
Ngự Thiên Dung đánh giá hắn, mỉm cười, “Nếu đã vậy ta liền bêu xấu, hy vọng bài thơ này có thể làm ngươi thích!” Thoáng trầm ngâm một chút, nàng chậm rãi ngâm:
“Đi khắp giang hồ ngâm thơ uống rượu, thu cảnh đẹp vào túi.
Nỗi buồn ly biệt một ngày bằng ba thu, uống rượu giải sầu hát vu vơ.
Tương tư có lệ, bởi vì nhớ nhung, khúc hát cáo biệt làm khóc.
Ngẩng đầu nhìn tịch dương, thu hết thiên nhai vào mắt, yêu sái sở vân đường về.
Ngại cho bạch ốc, chạy đến thanh phù, lòng đã đạm bạc, làm khó lẫn nhau.
Cả thân đầy uế khí dơ bẩn, liền khiến ánh sáng cũng u ám.
Giống như trong giấc mơ bươm bướm, Lương Chúc rồi cũng tụ hợp.
Thán thế tục, lợi danh khóa thân, rốt cuộc có bao nhiêu người sai lầm.”
* Bài thơ trên là ta viết lại thành nghĩa cho dễ hiểu, nhưng dù là lúc trước hay sau, ta thấy bài thơ vẫn rất “trừu tượng”
Lạnh lùng ngữ điệu lại mang vài phần phiền muộn, khiến người nghe không tự chủ trầm luân trong nỗi buồn của bài thơ.
Kẻ Mang Mặt Nạ nghe xong cũng hơi hơi sửng sốt, đứng ngây ngốc trước mặt Ngự Thiên Dung, yên lặng nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn thấu linh hồn nàng.
Một hồi lâu sau mới vỗ tay, “Không tệ, không tệ, tạm được, làm cho tâm tình ta tốt không ít, những người này, ta sẽ giúp ngươi thu phục!”
Nói xong hắn như gió xoay người đi, đi đến đâu, bọn người mặc áo đỏ ngã xuống đến đó.
Đến khi gã hồng y nhân bừng tỉnh thì thủ hạ của hắn đã tổn thất hơn phân nửa, kinh chấn rút kiếm ra, đồng thời gọi những tên còn sót lại, “Rút!”
Kẻ Mang Mặt Nạ tán thưởng nhìn gã hồng y nhân, “Ngươi cũng không tệ, ” ít nhất là một tên không sợ chết lại rất thức thời.
Vài tên mặc áo đỏ còn sót rất nhanh lui lại, bất quá vẫn bị nhóm Tịch Băng Toàn giết hết bốn, cuối cùng chỉ còn ba tên trốn thoát.
Gã hồng y nhân thấy thuộc hạ lui lại liền nhoáng lên một cái, lắc mình rời đi.
Ngự Thiên Dung thấy vậy, âm thầm nhíu mày, không ngờ võ công gã hồng y nhân kia cư nhiên không kém mấy Kẻ Mang Mặt Nạ, không, hẳn là Kẻ Mang Mặt Nạ không đem hết toàn lực! Không biết hắn là thần thánh phương nào, vì sao lại giúp mình, lại vì sao để cho bọn người kia chạy thoát, Ngự Thiên Dung tin chắc bằng võ công của hắn hẳn là đủ sức đối phó gã hồng y nhân kia.