Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 117: Kế Hoạch Hai






Trì Dương gật đầu gia nhập chiến trường, Phượng Hoa vẫn thủ hộ bên cạnh Ngự Thiên Dung, thấy Chúc Mạn Hương còn không phục, vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, không khỏi cười nhẹ nói: “Vị tiểu thư này, có muốn lại đến té ngã vài vòng không?”
“Ngươi không phải nam nhân, cư nhiên khi dễ một nữ tử chân yếu tay mềm!” Chúc Mạn Hương oán giận nhìn Phượng Hoa, vì sao bọn họ đều che chở nữ nhân không biết xấu hổ này!
Phượng Hoa khẽ nhíu mày, lập tức chân mày giãn ra, có chút lo lắng nói: “Vị tiểu thư này nói chuyện thật đúng là không ý tứ.

Tại hạ đương nhiên là một nam nhân, bất quá không cần phải chứng minh với ngươi, bởi vì không tất yếu.

Huống chi, người mà ta giáo huấn cho tới bây giờ không phân biệt nam nữ, chỉ cần nhìn không vừa mắt, không hài lòng, ta liền giáo huấn một chút, làm tâm tình của mình cũng được thoải mái một ít.”
“Ngươi —— “

“Được rồi, Hương nhi đừng náo loạn nữa!” Tịch lão tổ thấy người đến là hai hộ vệ của Ngự Thiên Dung, trong lòng liền buông lỏng.

Gã hồng y nhân kia lúc nãy có nói hắn để lại vài huynh đệ tiếp đón bọn họ, mà nay bọn họ lại chạy đến, hiển nhiên là đã giải quyết những người kia, như vậy chứng tỏ võ công của hai người này không tệ, có lẽ hôm nay sẽ là hữu kinh vô hiểm.
Chúc Mạn Hương nhìn Tịch lão tổ, gắt giọng: “Lão tổ! Hắn khi dễ Hương nhi!”
Tịch lão tổ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, “Hắn chính là hộ chủ, ngươi đừng quấy rối.”
Chúc Mạn Hương cảm thấy mình thực ủy khuất, nàng rõ ràng là người bị khi dễ, vì sao không ai quan tâm nàng? Ngược lại còn trách móc nàng! Biểu ca không giúp mình, lão tổ cũng không giúp mình! Đáng giận, đây đều là do nữ nhân Ngự Thiên Dung kia làm hại!
Gã hồng y nhân khi nhìn thấy hai người Phượng Hoa đến có chút giật mình, bọn họ cư nhiên có thể đả bại năm thủ hạ của mình, thật đúng là mình đã coi thường người ta! Bất quá, hắn cũng không suốt ruột, hai ngón tay đặt lên môi, huýt sáo một tiếng.
Ngự Thiên Dung nhìn về phía hắn, có chút buồn bực, “Xem ra các hạ còn có giúp đỡ a, vì một mình ta mà các ngươi thật đúng là nhọc lòng a!”
Hồng y nhân ha ha cười nói: “Phu nhân quá khen, chủ tử chúng ta có một thói quen, một là không động thủ, hai là chuẩn bị sẵn mười phần, mỗi bước đều có tính toán! Đối với phu nhân, chủ tử của chúng ta thật rất dụng tâm!”
Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Phượng Hoa, “Bảo bối của ngươi còn không?”
Phượng Hoa ngẩn ra, liền nhớ tới thứ nọ, tà khí cười, “Phu nhân yên tâm, còn rất nhiều, vì sự an toàn của phu nhân, thuộc hạ luôn thực tận tâm.” Bộ dạng Phượng Hoa vốn có vẻ âm nhu, có chút đẹp kiểu nữ tính, nay có thêm cái tà khí cười này lại khiến người ta không rét mà run! Trong mắt Ngự Thiên Dung, hắn chính là một phúc hắc nam điển hình.
Ngự Thiên Dung còn chưa kịp nghĩ ngợi, tiếng huýt sáo của gã hồng y nhân đã đưa tới thêm mười mấy người mặc áo đỏ khác, đến nước này, ngay cả Phượng Hoa cũng phải thu lại mặt cười, chỉ dựa vào trình độ khinh công cũng đủ thấy những kẻ đến sau này còn lợi hại hơn! Phượng Hoa cau mày trêu chọc nói: “Phu nhân, ngươi thật đúng là lợi hại a, mỗi ngày chỉ ở trong nhà cũng đủ trêu chọc những người này!”
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, làm sao nàng biết bản tôn Ngự Thiên Dung khi nào thì trêu chọc những người này a!
Những người mặc áo đỏ đến sau không chút khách khí, vừa lên liền tiến công mãnh liệt, hơn nữa là ba người một tổ, phối hợp thập phần chặt chẽ.


Phượng Hoa nhìn nhìn một hồi bỗng nhiên thấp giọng nói: “Tam Tinh Trận? Đây thật đúng là đối thủ tốt a! Phu nhân, chúng ta bây giờ gặp phiền toái rồi!”
Theo hắn biết, Tam Tinh Trận trong giang hồ đã thất truyền rất lâu, bất quá, mười mấy năm trước, trên giang hồ bỗng xuất hiện một tổ chức thần bí, bọn họ mỗi khi hành động đều là ba người đi cùng nhau, lấy Tam Tinh Trận đối địch.

Bọn họ giết người hay cứu người tựa hồ không có tôn chỉ.

Khi đó đã có không ít danh môn chính phái nhân sĩ muốn điều tra lại đều có đi không về, sau lại không biết thế nào bỗng lặng yên không một tiếng động, mãi cho đến hôm nay cũng không nghe tin tức của bọn họ, không ngờ hôm nay lại có thể chính mắt nhìn thấy.
Ngự Thiên Dung nhìn bộ dáng Phượng Hoa tựa hồ rất xem trọng đối phương, lòng cảm thấy thật bi kịch, bản tôn Ngự Thiên Dung rốt cuộc đã trêu chọc ai a?
Có thêm nhóm người mặc áo đỏ đến sau gia nhập, tình hình chiến đấu rất nhanh phát sinh thay đổi.


Tục ngữ nói, hai nắm đấm khó chống lại kiếm, hảo hán khó địch quần hùng, bọn Tịch Băng Toàn cho dù võ công cao siêu cũng khó chống lại đối phương thay phiên công kích, đã vậy còn thêm Tam Tinh Trận bày bố chặt chẽ.
Chỉ chừng mười lăm phút sau, trên người bọn họ đều gia tăng không ít thương tích, Phượng Hoa cau mày, “Phu nhân, một mình ngươi có thể phòng thân không?”
“Ngươi đi hỗ trợ đi!” Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn tình hình trước mắt, đám người mặc áo đỏ này xuất hiện khiến nàng dần hiểu ra, xem ra chủ nhân bọn họ thật sự muốn mạng của nàng đây! “Tận lực lưu lại vài người sống!”
Phượng Hoa gật gật đầu, chuyện này là đương nhiên thôi, dù sao hắn rất có hứng thú với Tam Tinh Trận a!
Có Phượng Hoa gia nhập, nhóm người Tịch Băng Toàn giảm được chút áp lực, bất quá bọn họ vẫn còn rất phiền toái, mỗi người đều bị Tam Tinh Trận vây khốn, căn bản không dư thừa tinh lực chiếu cố nhau.
Gã hồng y nhân nọ nhìn trận đấu, than nhẹ một tiếng: “Phu nhân, thủ hạ của ngươi thật khiến người ta không bớt việc a, nếu không phải chủ tử luôn thích chuẩn bị kế hoạch hai, thì có lẽ hôm nay chúng ta đã trở về công cốc rồi!”
Kế hoạch hai? Hừ, tốt nhất đừng để nàng tóm được kẻ chủ mưu đằng sau, bằng không tuyệt không buông tha!