Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 116: Nói Bậy






Hồng y nhân lại nghĩ là nàng tuyệt vọng, không muốn mở miệng, vì thế ánh mắt tràn đầy đắc ý nhìn các nàng, như thể mèo đang nhìn chuột.

Thời gian tựa hồ trôi qua thật sự thong thả, hai hộ vệ của Tịch lão tổ đã bị thương, đám người mặc áo đỏ lại thêm một người giao chiến với Tịch Băng Toàn, tuy rằng bọn họ khiến đám người mặc áo đỏ bị thương không ít, nhưng đối phương vẫn chưa ngã xuống, Tịch Băng Toàn lúc này đã muốn cố hết sức, Tư Duyên cũng bắt đầu nhíu mày.

Ngự Thiên Dung cũng khẽ nhíu mày, hai người Phượng Hoa chẳng lẽ đã bị giết?
Gã hồng y nhân tựa hồ không kiên nhẫn, “Các huynh đệ, canh giờ không còn sớm, sớm chấm dứt sự tình để trở về báo cáo kết quả công tác đi!”
Đám người mặc áo đỏ vừa nghe, kiếm trong tay lập tức thêm hung ác, hơn nữa còn hình thành kiếm trận đối phó nhóm người Tịch Băng Toàn.

Gã hồng y nhân nhìn về phía Ngự Thiên Dung, ánh mắt có chút hưng phấn.


Ngự Thiên Dung căng thẳng, hắn định ra tay đối phó mình sao? Bàn tay lùi về trong ống tay áo, lặng lẽ chuẩn bị một vật, nếu hắn muốn tiến lên thì nàng sẽ chiêu đãi hắn!
“Các ngươi là tới giết nàng, vì sao còn làm chúng ta bị thương? Chúng ta và nữ nhân này đâu có quan hệ gì!” Chúc Mạn Hương thấy tình huống càng lúc càng nguy hiểm, rốt cục nhịn không được kêu lên.

Gã hồng y nhân nghe vậy ngẩn ngơ, lập tức cười rộ lên, “Vị tiểu thư này, Tịch công tử đã làm hộ vệ của Ngự phu nhân không ít thời gian đâu, lời này của ngươi nói thật không có căn cứ nha! Hơn nữa, quan hệ giữa Tịch công tử và Ngự phu nhân còn thân mật hơn với ngươi nhiều!”
Chúc Mạn Hương mặt lúc đỏ lúc trắng, “Nói bậy, biểu ca chỉ là hợp tác làm ăn với nàng mà thôi!”
Hồng y nhân tựa hồ phát hiện một chuyện đùa thú vị, lệ khí trong mắt biến mất hơn một nửa, nhìn chằm chằm Chúc Mạn Hương chậm rãi nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết, vị biểu ca trong miệng ngươi cùng Ngự phu nhân này đã có vợ chồng chi thân sao?”
Chúc Mạn Hương mặt trắng xoát, không tin trừng mắt nhìn hồng y nhân, “Ngươi nói bậy!”
Hồng y nhân nhìn kia đôi mắt đẹp kia trợn lên ngược lại cảm thấy thập phần thú vị, liếc mắt nhìn Tịch Băng Toàn một cái, “Hỏi thử biểu ca của ngươi một chút đi, ngươi sẽ biết ngay là ta có nói bậy hay không!”
Chúc Mạn Hương cắn môi đỏ mọng, hết sức oán giận nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi nói đi, hắn nói là nói dối!”
Hứ, Ngự Thiên Dung mắt lạnh đảo qua, “Ngươi là người gì của hắn a? Phu nhân sao? Ta và hắn có quan hệ gì cần phải xin phép ngươi sao?”
Chúc Mạn Hương đỏ mắt, nắm chặt tay áo của Tịch lão tổ, “Lão tổ, ngươi xem, nàng không biết xấu hổ!”
Tịch lão tổ không nói gì nổi, hiện tại hẳn là giữ mạng quan trọng hơn đi truy cứu chuyện phong lưu của tôn tử a! Liếc nhìn hồng y nhân một cái, bà quát khẽ: “Hương nhi, đừng hồ nháo, có chuyện gì về sau hẵng nói!”
“Lão tổ —— “
“Câm mồm!” Tịch Băng Toàn vừa giao chiến vừa nhìn qua bên này, lạnh lùng trừng mắt nhìn Chúc Mạn Hương.

Chúc Mạn Hương trong lòng càng cảm thấy ủy khuất, kéo kéo tay Tịch lão tổ không dứt nói: “Lão tổ, ngươi xem, biểu ca còn che chở nữ nhân không biết xấu hổ này!”
Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày, “Chúc đại tiểu thư, hy vọng ngươi nói chuyện khách khí một chút, bằng không, đừng trách ta không khách khí!”
Chúc Mạn Hương oán hận trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, không cam lòng nói: “Ngươi là thứ không biết xấu hổ!”

Bốp ——
Hôm nay là lần thứ hai Tịch lão tổ nhìn thấy người khác ngay trước mặt mình giáo huấn thân thích nhà mình, nhưng bà lại không nói đỡ cái gì.

Chúc Mạn Hương sao có thể cam tâm bị đánh, liền xông lên đánh Ngự Thiên Dung, nghĩ thầm lần này Tịch Băng Toàn không ở bên cạnh nàng, mình hẳn là có thể báo thù, vì thế nàng vung một cái tát nhắm ngay mặt Ngự Thiên Dung.

Tịch lão tổ thấy vậy quýnh lên, vội vàng quát: “Hương nhi, không được hồ nháo!”
Ngự Thiên Dung mắt lạnh nhìn nàng, nếu không phải vì cần đối phó với kẻ địch, nàng sẽ không chút khách khí tặng cho nàng ta chút thuốc bột, làm cho nàng ta ngã lăn xuống.

Hiện tại vẫn nên hạn chế gia tăng gánh nặng cho đám người Tịch Băng Toàn, nàng đành cố nhẫn nhẫn vậy!
Nghiêng người né bàn tay của Chúc Mạn Hương, Ngự Thiên Dung tiếp tục bổ sung một câu: “Ta chính là khánh quý của biểu ca ngươi, ngươi còn náo loạn nữa, cẩn thận cửa Tịch gia sẽ vĩnh viễn đóng cửa với ngươi nha!”
“Ngươi… khách quý gì chứ, chính là một nữ nhân không biết xấu hổ! Câu dẫn biểu ca —— a…”
Hô đau một tiếng, Chúc Mạn Hương bị một bàn tay to kéo mạnh một cái, lập tức ném đi, nàng liền bị té lăn quay không chút hình tượng trên sàn, may mắn là ngã ngay dưới chân Tịch lão tổ, nên rất nhanh được nha hoàn của Tịch lão tổ nâng dậy.


Chúc Mạn Hương đứng lên, bên hông đau nhức, trợn mắt nhìn lên, lại thấy xuất hiện hai nam nhân, một người cười đầy tà khí, một người cười sáng lạn như ánh mặt trời, cùng đứng bên cạnh Ngự Thiên Dung, bất quá trên quần áo hai nam tử đều dính nhiều vết máu, tựa hồ vừa mới xong một hồi đại chiến.

Phượng Hoa liếc xéo Chúc Mạn Hương một cái, “Phu nhân, ngươi không sao chứ?”
Ngự Thiên Dung thấy hai người bọn họ đều không có chuyện gì, không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Không sao, các ngươi quả nhiên không chết a!”
Phượng Hoa nhún nhún vai, rất là bất đắc dĩ trả lời: “Phu nhân, chúng ta vừa rồi suýt chết trăm lần a, nhưng xem ra Diêm Vương gia không định thu chúng ta a!”
Nghe vậy Ngự Thiên Dung nhịn không được cười rộ lên, “Được rồi, qua bên kia hỗ trợ giải quyết những người này đi, tận lực lưu vài người sống, ta còn muốn hỏi.