Tâm tư chuyển động, Tịch lão tổ rất nhanh có chủ ý, “Băng Toàn, nếu các ngươi đã có việc, ta thấy chúng ta nên đến nơi khác ngắm cảnh, không phiền các ngươi nữa!”
Sắc mặt Tịch Băng Toàn liền vui vẻ, lập tức gật đầu, “Vâng, khi nào tôn nhi trở về sẽ đến bồi tội với lão tổ.
”
“Lão tổ, bọn họ rõ ràng đang chơi đùa thôi, nào có bàn chính sự gì đâu!” Chúc Mạn Hương bất mãn trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, thấy thế nào cũng là bọn họ đang chơi đùa!
Tịch lão tổ hờn giận nhìn nàng, “Hương nhi, đừng quá tùy hứng, theo ta đi trở về!”
“Lão tổ —— “
“Ta thấy Tịch lão tổ cũng đừng đi vội, hẹn gặp không bằng ngẫu ngộ, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút đi!” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, từ trong rừng trúc bay ra bảy tám thân ảnh màu đỏ, quần áo thuần một đỏ thẫm, một đám hồng y nhân!
Người người che mặt, cầm trên tay một thanh kiếm dài, bộ dáng tùy thời chuẩn bị động thủ.
Tịch lão tổ thầm kêu không xong nhưng vẫn bình tĩnh nhìn đám hồng y nhân, Tịch Băng Toàn lạnh lùng cười, “Chỉ bằng đám vô danh tiểu tốt các ngươi, không xứng nói chuyện với lão tổ chúng ta đâu!”
Gã hồng y nhân cười hắc hắc, “Lời này của Tịch công tử thật sự là đầu ngạo khí a! Xứng hay không xứng sẽ lập tức biết thôi!” Dứt lời, vung tay lên, đám người áo đỏ bên cạnh hắn liền xông lên.
Tịch Băng Toàn, Tư Duyên cùng với hai hộ vệ của Tịch lão tổ lập tức nghênh chiến, đặt nhóm người Tịch lão tổ trong vòng bảo hộ.
Ngự Thiên Dung mắt lạnh nhìn đám người giao chiến, những người này tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, bất quá, không hiểu sao nàng lại có cảm giác quen thuộc, tựa hồ nàng đã từng tiếp xúc với bọn họ! Chẳng lẽ đây là những kẻ mà bản tôn Ngự Thiên Dung đã trêu chọc sao?
Gã hồng y nhân kia nhìn về phía Ngự Thiên Dung, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Phu nhân, cách xa nhiều ngày, không ngờ ngươi giống đã thay đổi thành người khác, thấy chúng ta mà một chút cũng không úy kỵ!”
“Hừ, các ngươi muốn ta sợ hãi sao? Huống chi, các ngươi là ai chui ra từ đâu, ta tuyệt không nhớ rõ, không biết liền không sợ, ta làm chi phải sợ hãi chứ!”
Hồng y nhân khẽ cười một tiếng, “Nói cũng đúng, xem ra điều tra không có sai, phu nhân quả nhiên là mất trí nhớ! Phu nhân bây giờ thật đúng là khiến người ta bội phục a, đáng tiếc, huynh đệ chúng ta đều có chủ tử, không thể không đắc tội phu nhân!”
Chủ tử? Không biết là ai, đã biết là nàng mất trí nhớ mà còn muốn giết nàng! Bất quá, cũng không đúng, tại sao trước đây không có động tĩnh gì? Bọn thích khách mà mấy lần bị Tịch Băng Toàn giải quyết lúc trước không thấy ai mặc áo đỏ a! Nhìn trang phục của bọn hắn hiển nhiên là người cùng một môn phái, không phải là thích khách trước đây.
Ngự Thiên Dung rốt cuộc có bao nhiêu người nhớ thương đầu của nàng a?
“Phu nhân không cần hao tâm tốn sức, dù sao ngay từ đầu ngươi đã không biết huynh đệ chúng ta là ai, đối với chúng ta, dù ngươi có mất trí nhớ hay không, kỳ thật đều không khác biệt lắm.
”
Thật không? Vậy thì cứ bắt một tên, tra khảo, chẳng phải là biết? Ngự Thiên Dung liếc hồng y nhân một cái, “Các ngươi là tử sĩ sao?”
Hồng y nhân không ngờ Ngự Thiên Dung không hỏi chủ tử của hắn là ai, ngược lại hỏi cái này, “Chúng ta không phải tử sĩ, phu nhân có thể xem chúng ta là thích khách!”
Thích khách a… Ngự Thiên Dung thản nhiên trề môi, tựa hồ châm chọc hắn trả lời vô nghĩa.
Hồng y nhân nhìn thấy biểu tình của Ngự Thiên Dung, có chút giận dữ, trong mắt hắn, đám người Ngự Thiên Dung chính là một bọn sắp chết, dựa vào cái gì dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, bất quá hắn che mặt, người khác không nhìn thấy vẻ mặt hắn, Ngự Thiên Dung cũng chỉ là từ ánh mắt hắn thấy thêm hai phần lãnh ý mà thôi.
Hồng y nhân nhìn tình hình giao chiến, Tịch Băng Toàn và Tư Duyên là chủ lực, hai người đều là lấy một địch tam, còn hai hộ vệ của Tịch lão tổ cùng hợp lực đối phó một người.
Hôm nay vốn là đi du ngoạn, không đoán trước sẽ có nguy hiểm, nên Tịch lão tổ chỉ dẫn theo hai hộ vệ bình thường, võ công cũng không cao.
Mà hồng y nhân thì bất đồng, bọn họ đều trải qua đặc thù huấn luyện, tương đương với những sát thủ hạng nhất trên giang hồ.
Tịch Băng Toàn và Tư Duyên một địch ba tuy rằng không đến nỗi, nhưng cũng được thoải mái cho lắm, nếu lúc này then gã hồng y nhân đó ra tay, bọn họ rất khó phân thân tới cứu, cho nên trong lòng đều bắt đầu sốt ruột.
Tịch lão tổ nhìn cũng nóng vội, Chúc Mạn Hương thì vừa sợ hãi vừa lo lắng, lúc này nàng đã biết đám người mặc áo đỏ kia đến là vì Ngự Thiên Dung, trong lòng không khỏi oán giận, đều là do nữ nhân này chọc họa!
Ngự Thiên Dung thì lại rất trấn định, nàng đang đợi hộ vệ của mình đến, hai người bọn họ hẳn là sắp tới!
“Phu nhân thoạt nhìn tuyệt không sốt ruột a, chẳng lẽ là đang đợi hai tên hộ vệ kia của ngươi đến tương trợ?” Hồng y nhân bỗng nhiên âm lãnh nói.
Ngự Thiên Dung cả kinh, làm sao hắn biết? “Ngươi gặp bọn họ?”
Hồng y nhân âm lãnh cười, “Đương nhiên, bất quá, thật sự là ngoài ý muốn, không ngờ bên cạnh phu nhân bỗng nhiên thêm một ít cao thủ a, ta phải chia ra vài huynh đệ mới giữ bọn họ ở lại bên kia a!”
Vài người? Ngự Thiên Dung thầm suy nghĩ, xem tình huống hiện tại bọn họ hẳn là đang đến, chắc là đã phát hiện có kẻ muốn đến giết mình, như thế, có lẽ còn có hi vọng, Phượng Hoa dù sao không phải là người dễ trêu chọc, huống hồ trên người hắn có không ít bảo vật của Độc Quái a!
Ngự Thiên Dung bảo trì trấn định, bình tĩnh nhìn chung quanh, không thèm nhắc lại.